Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3752: Không phải như ngươi mong muốn sao?

“Hạ thần y, ngươi đang làm gì vậy?”
Trịnh Tự Kỳ hoảng hốt, phát hiện ông ta đã thay thế lão đầu nhi đính trên vách tường băng.
“Không phải như ngươi mong muốn sao?” Hạ Thiên tùy ý đáp lại.
“Cái gì?” Trịnh Tự Kỳ ngẩn cả người, không biết lời này của Hạ Thiên là có ý gì: “Ta không rõ ngươi đang nói cái gì?”
Hạ Thiên tiện tay chỉ Tả Vạn Đỉnh đang té lăn trên mặt đất, cười nói: “Vừa rồi chính ngươi nói muốn cứu ông ta, cho nên ta đã thành toàn cho ngươi.”
“Cái này ta có nói nhưng đó là nói với ngươi.” Trịnh Tự Kỳ không thể nào hiểu được, vừa thống khổ lại vừa oán giận: ‘Ta cầu ngươi cứu ông ta, điều này có liên quan gì đến ta, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Uổng cho ta còn nghĩ ngươi là người tốt, muốn bái ngươi làm thầy.”
Dương San nghe xong, không khỏi cau mày: “Ngươi muốn cứu người nhưng không tự mình đi cứu, lại bức người khác cứu, hơn nữa còn không muốn bỏ ra cái giá gì, còn có chuyện đó sao?”
“Lão đầu nhi này cũng không phải cha ta, dựa vào đâu mà bắt ta trả giá đắt.” Trịnh Tự Kỳ phát hiện logic này cực kỳ không thỏa đáng: “Ta thấy ông ta quá đáng thương, cho nên ta mới cầu xin Hạ thần y mau cứu ông ta.”
Dương San bật cười, hỏi ngược lại: “Ngươi không muốn trả giá đắt, vậy ngươi muốn ai thay ngươi trả giá cho sự đồng cảm đột ngột của ngươi?”
“Vừa rồi ngươi không phải cũng cảm thấy ông ta đáng thương sao? Tại sao bây giờ lại chỉ trích ta?” Trịnh Tự Kỳ cảm thấy mình như muốn điên lên, làm sao cũng nói không thông với hai người này, đành phải cầu khẩn: “Được rồi, xem như ta sai. Hạ thần y, ngươi là người tốt, không có lý gì lại bắt ta như vậy. Ta chỉ là một người bình thường, không chịu được loại hình phạt này đâu, ngươi tha cho ta đi.”
Dương San lắc đầu: “Quả nhiên vẫn là ai đó nói đúng, người tốt nên để cho người ta cầm súng chỉ vào?”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, không cần tức giận vì ông ta nữa.” Hạ Thiên nói: “Ông ta muốn cứu người, ta đã giúp ông ta thực hiện như ý nguyện. Bây giờ ông ta đang sướng đến phát rồ, chúng ta nên để ông ta tiếp tục cao hứng ở đây.”
Trịnh Tự Kỳ còn muốn nói điều gì đó, chợt phát hiện bản thân không phát ra được âm thanh nào.
“Tiểu tử, ngươi dừng lại một lát.”
Tả Vạn Đỉnh bị đính trên vách đá gần bốn mươi năm, tay chân đã bị thoái hóa, gần như không động đậy được: “Ngươi có thể đưa ta về Tả gia Nam Cương được không? Lão phu nhất định sẽ cảm tạ.”
“Ta thấy không cần, hôm nay các ngươi ai cũng không được đi.”
Mấy bóng người đột nhiên bay đến gần.
Một người trong đó mặc trường sam màu trắng, trường thân ngọc lập, thắt đai lưng màu đỏ, khí thế phi phàm, thái độ cũng cực kỳ kiêu căng, ánh mắt bễ nghễ nhìn đám người Hạ Thiên.
“Tả Vạn Đỉnh, năm đó ngươi phạm đại tội thí sư, dựa theo môn quy, ngươi phải là vạn kiếm xuyên thân mà chết.” Nam nhân áo trắng lạnh lùng nhìn Tả Vạn Đỉnh: “Băng chưởng môn tha cho ngươi một mạng, chỉ phạt ngươi cả đời trông coi linh tuyền ở đây đã là thiên đại ban ân, ngươi thậm chí ngay cả cái này cũng làm không được, đúng là phế vật.”
Tả Vạn Đỉnh lạnh lùng nói: “Thế hệ bây giờ của phái Tuyết Sơn đúng là không biết lễ phép, nói thế nào ta cũng là sư thúc của ngươi, ngươi lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta?”
“Ngươi đã sớm bị trục xuất khỏi sư môn.” Nam nhân kiêu căng cười lạnh: “Lần này, ta sẽ mang ngươi về núi, trực tiếp dựa theo môn quy mà xử lý, cho ngươi một thống khoái.”
Tả Vạn Đỉnh hiển nhiên không phục, lập tức phản bác: “Chuyện năm đó có quá nhiều chuyện đáng ngờ, hơn nữa ta đã có manh mối mới, ta bị người ta hãm hại, sư phụ tuyệt đối không phải do ta giết.”
“Đừng vùng vẫy nữa.” Nam nhân kiêu căng lười phí thời gian: “Chưởng môn, còn có Chấp Pháp Đường không rảnh nghe ngươi giảo biện. Cũng đã nhiều năm rồi mà ngươi còn nói nhảm như thế.”
Tả Vạn Đỉnh đang định nói điều gì đó, người đi theo đằng sau nam nhân kiêu căng lập tức vọt tới trói Tả Vạn Đỉnh lại, thuận tiện bịt luôn miệng.
“Hai vị nhìn lạ mặt quá, đến du lịch à?” Khóe miệng nam nhân kiêu căng nhếch lên, mỉm cười hỏi: “Tuy nhiên, nơi này không phải là nơi mà khách du lịch có thể đến. Đương nhiên, khách du lịch bình thường lại càng không. Cho nên, các ngươi nên thành thật khai báo, là ai phái các ngươi đến đây?”
“Này, thằng ngu, ngươi là ai thế?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta và vợ Tiểu Tiểu Dương muốn đi đâu thì đi, ai cũng không được xen vào.”
Nam nhân kiêu căng hừ nhẹ, mắt lạnh nhìn Hạ Thiên: “Ta? Ta là đệ tử chân truyền phái Tuyết Sơn, Đường chủ Chấp Pháp Đường Bạch Thiên Phương.”
“Lại là họ Bạch?” Hạ Thiên ngáp một cái: “Sao núi tuyết này nhiều tên họ Bạch ngu ngốc thế nhỉ?”
Ánh mắt Bạch Thiên Phương hiện lên sát ý: “Ngươi không có tư cách ăn nói như vậy với ta. Hai ngươi tự tiện xông vào cấm địa phái Tuyết Sơn, còn tự ý thả trọng phạm của môn phái chúng ta, ý đồ bất chính. Các ngươi phải đi theo ta một chuyến.”
“Ta xin đính chính lại, chúng ta không có ý đồ bất chính.” Dương San lên tiếng: “Chúng ta chỉ muốn điều tra nơi phát sinh tuyết hầu tử mà thôi, sau đó bị người ta dẫn đến đây. Chúng ta không có ác ý với phái Tuyết Sơn, cũng chẳng có hứng thú.”
“Bị người dẫn đến đây?” Bạch Thiên Phương không tin: “Là ai mà lợi hại như thế, có thể dẫn các ngươi đến cấm địa phái Tuyết Sơn chúng ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận