Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1883. Tránh ra không thì đừng hỏi tại sao ta lại đánh ngươi

“Hừ, nói giống như ngươi chưa từng bị vợ đánh vậy." Tô Bối Bối bĩu môi, “Còn nữa, ngươi đừng tỏ vẻ đây là một chuyện rất tốt, nếu thật sự tốt như vậy thì ngươi cần gì phải tới dỗ ta. Cái gì mà biện pháp làm ta trở nên lợi hại hơn chứ, có phải ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta đúng không?"
Dừng một chút, Tô Bối Bối lại nói: “Đừng cho là ta không biết các ngươi làm thế nào mà đột nhiên trở nên lợi hại, mỗi lần ngươi sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm đều có điều kiện nhất định. Trước đây Vương Tiểu Nha ngủ với ngươi rồi đột nhiên trở nên rất lợi hại, sau đó đánh bại ta. Nếu ngươi muốn sử dụng biện pháp như vậy thì ta cũng không cần lập tức trở nên lợi hại đâu."
Hạ Thiên tức khắc có chút buồn bực, Bối nha đầu này biết được không ít nha.
“Bối nha đầu, bây giờ ta cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, nếu gặp phải người tu tiên lợi hại hơn thì chúng ta đều đánh không lại." Hạ Thiên dự định thuyết phục Tô Bối Bối, “Ta cần ngươi tăng lên tới Nguyên Anh kỳ, sau đó dùng Nghịch Thiên Bát Châm tăng ngươi lên tới Phân Thần kỳ, sau đó hai chúng ta lại nghĩ biện pháp cùng nhau tăng lên tới Độ Kiếp kỳ, như vậy thì chúng ta mới an toàn."
“Nè, tại sao ngươi nhất định phải tìm ta chứ?” Tô Bối Bối có chút không vui, “Ngươi đi Lam Y Nhân không được sao? Hoặc tìm Thanh Thanh tỷ cũng được mà, các nàng ấy chắc chắn sẽ không ngại cho tên biến thái nhà ngươi chiếm tiện nghi của mình đâu."
“Bối nha đầu, Thanh Thanh và vợ Tiểu Y Y chỉ vừa trở thành người tu tiên không bao lâu, cơ sở của các nàng quá yếu, tăng quá nhanh có thể sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng ngươi thì không, mười mấy năm trước thì ngươi đã là người tu tiên rồi, mặc dù cho tới bây giờ chỉ dừng ở Kim Đan kỳ, nhưng thật ra thì cơ sở của ngươi đã rất kiên cố, cho nên ngươi là người thích hợp nhất." Hạ Thiên rất kiên nhẫn giải thích.
“Vậy tại sao ngươi lại không đi tìm Y Tiểu m?” Tô Bối Bối hừ dỗi một tiếng.
“Bởi vì so với ngươi thì vợ Y Y không ngoan chút nào." Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt vô tội.
Tô Bối Bối cho Hạ Thiên một ánh mắt khinh khỉnh: “Bởi vì nàng ấy cũng biết tên háo sắc nhà ngươi là đang kiếm cớ chiếm tiện nghi của nàng ấy, ta mới sẽ không để ngươi được như ý đâu! "
“Bối nha đầu, chuyện này thật sự rất quan trọng.” Hạ Thiên có chút buồn bực, không ai chịu phối hợp với hắn, điều đó với hắn mà nói thật đúng là phiền toái.
Suy nghĩ một chút, Hạ Thiên lại nói: “Vậy được rồi, Bối nha đầu, ta vừa luyện chế ra một chút đan dược dùng để tăng cao tu vi, nhưng tốc độ rất chậm, có điều có còn hơn không."
Hạ Thiên lấy ra một cái bình nhỏ rồi đưa cho Tô Bối Bối: “Ở đây có bảy viên thuốc, mỗi ngày ngươi ăn một viên, ăn xong ta sẽ cho ngươi cái mới."
“Tên lưu manh chết tiệt, ta biết ngay ngươi còn có biện pháp khác mà." Tô Bối Bối không có từ chối, giơ tay tiếp nhận thuốc.
“Vậy ta đi trước, Bối nha đầu, ngươi phải nhớ uống thuốc mỗi ngày đó." Hạ Thiên cuối cùng buông Tô Bối Bối ra, chuẩn bị rời đi.
Tô Bối Bối lại trừng mắt với Hạ Thiên, cái tên biến thái chết tiệt kia, không cho hắn chiếm tiện nghi thì hắn lại đi, thật kỳ quái.
Ai, không đúng.
Không phải nàng nên hy vọng hắn rời đi sao?
Tô Bối Bối phát hiện mình lại bắt đầu xoắn xuýt, ừm, còn có chút hỗn loạn.
“Bành Lệ có ở đây không?” Lúc này, có hai người xuất hiện, hỏi.
Đây là hai nam nhân, một người hơn ba mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, ánh mắt có chút sắc bén, người còn lại chừng hai mươi mấy, cao lớn vạm vỡ, cho người ta một loại cảm giác tương đối hung hãn.
Hạ Thiên và Tô Bối Bối đều nhìn thoáng qua hai người kia, sau đó không thèm để ý tới đối phương.
“Ta đi trước, ngươi ở nơi này chơi đi." Hạ Thiên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút." Hai nam nhân ngăn Hạ Thiên lại, “Ngươi vội vã rời đi như vậy, có phải liên quan gì tới Bành Lệ không?"
“Nè, đầu óc hai tên ngu ngốc các ngươi có vấn đề à?” Hạ Thiên có chút không vui, “Mau tránh ra, nếu không đừng trách tại sao ta đánh các ngươi."
“Tiểu tử còn rất phách lối! Ta cho ngươi biết, Bành Lệ thiếu tiền chúng ta, bây giờ nàng ấy chạy mất, nhưng ngươi quen nàng ấy, vậy thì chúng ta cần phải tâm sự một phen......" Nam tử cao gầy hiển nhiên đã nhận định Hạ Thiên có quen biết một người tên Bành Lệ, không phải sao, hắn vừa mới hỏi về Bành Lệ thì Hạ Thiên lại muốn rời khỏi, điều đó thật sự quá trùng hợp.
Nhưng hiển nhiên hắn đã sai rồi, hắn còn chưa dứt lời thì đã bay ngược ra ngoài.
Hạ Thiên đương nhiên không có hứng thú gì nói nhảm với loại nhân vật tôm tép như vậy, một cước đạp bay đối phương ra ngoài.
“Ngươi còn dám đánh người...... Ách!” Tên thanh niên vạm vỡ lập tức lao đến, tiếp đó cũng bị Hạ Thiên một cước đạp bay.
“Thật là đi đâu cũng có thể gặp được kẻ kém thông minh." Hạ Thiên có chút bất mãn, vốn dĩ tâm trạng của hắn đã không tốt rồi.
“Cái này, cái này là sao vậy?” Hiện giờ, bà chủ tiệm áo cưới đi ra, nhưng chỉ có một mình nàng, hiển nhiên Hứa Như vẫn còn ở bên trong thử đồ. Mà sở dĩ nàng đi ra trước là có chuyện khác, chẳng qua nàng vừa ra tới thì lại thấy Hạ Thiên một cước đạp bay người ta.
“Bối nha đầu, ta đi trước đây." Hạ Thiên không có hứng thú với bà chủ, hắn lười nhác đáp lời sau đó biến mất.
Bây giờ, tới phiên Tô Bối Bối lên tiếng giải thích một chút: “Hai người bọn hắn đến tìm một người tên là Bành Lệ, cả hai cho rằng Hạ Thiên quen biết Bành Lệ cho nên cản đường hắn, kết quả bị hắn đánh bay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận