Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2644: Nghe xong buồn cười đến rớt cả răng

Ba người lại cùng nhau quay về đại đường An Tâm quán. Tiểu đạo cô Niệm Tâm đang chăm sóc ông cụ tóc trắng. Vừa rồi ông bị kích thích không nhỏ, cộng thêm hơn phân nửa chân khí mất đi, lúc này ông vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
“Anh rể, Khâu lão đạo sẽ không có chuyện gì chứ?” Thạch Thuần nhìn sắc mặt ông cụ tái nhợt, không hồng nhuận tràn đầy tinh thần như lúc vừa mới gặp, không khỏi có chút bận tâm.
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Chân khí trong đan điền lọt ra ngoài một lần quá nhiều, cơ thể còn chưa thích ứng, không có việc gì lớn đâu.”
“Hạ tiên sinh, ta có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi có thể đồng ý.” Ông cụ tóc trắng nghỉ ngơi một lát, sau đó nói với Hạ Thiên: “Cuộc trò chuyện của chúng ta vừa nãy bị cắt ngang, bây giờ cũng đã yên tĩnh trở lại, ta muốn nói tiếp.”
“Ngươi cứ nói.” Hạ Thiên hờ hững đáp.
“Chính là chứng bệnh điên của ẩn sĩ trên núi. Hạ tiên sinh, Hạ thần y có thể hỗ trợ chữa trị hay không?” Ông cụ tóc trắng hơi đau lòng: “Bọn họ đã chịu khổ ba mươi năm rồi. Nếu bọn họ còn chưa được chữa khỏi chứng bệnh điên này, chỉ sợ đời con cháu của bọn họ cũng không tránh được nỗi thống khổ đó, cũng giống như Niệm Tâm, sinh ra đã mang trong mình chứng bệnh điên. Ba mươi năm trước, đáng lý ta phải mời Quỷ Y Trương Minh Đà đến chữa trị. Chỉ vì ta phạm sai lầm lớn mới tạo thành cục diện như thế này.”
“Khâu lão, ngươi cũng không cần tự trách mình.” Ninh Nhụy Nhụy thức thời an ủi: “Năm đó, ngươi cũng vì muốn cứu người thôi mà, ai có thể nghĩ đến lòng người có thể ác đến mức độ đó chứ.”
Thạch Thuần cũng động lòng trắc ẩn, nhất là nhìn thấy tiểu đạo cô Niệm Tâm còn nhỏ tuổi và ngoan ngoãn đến như vậy, thật sự có chút không đành lòng: “Anh rể, ngươi giúp bọn họ được không.”
“Giúp ngươi chuyện này thì được.” Hạ Thiên cũng không cần cân nhắc, gật đầu thật nhanh.
Ông cụ tóc trắng lập tức thiên ân vạn tạ, thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước Hạ Thiên: “Ta thật sự cảm kích vô cùng. Nếu bọn họ có thể chữa khỏi chứng bệnh dữ ba mươi năm trước, thay Khâu mỗ giải tỏa khúc mắc nhiều năm, lão đạo nguyện từ đây cúi đầu, cả đời làm trâu làm ngựa cho Hạ tiên sinh.”
“Thôi được rồi, ta không cưỡi ngựa.” Hạ Thiên khoát tay, hoàn toàn chẳng chút hứng thú đối với chuyện này: “Ta không cần ngươi làm gì cho ta. Muốn cảm ơn, ngươi hãy cảm ơn đại sư phụ của ta. Xem như ta đã giúp ông ấy một chuyện.”
Ông cụ tóc trắng thật sự không biết cảm ơn Hạ Thiên như thế nào cho thỏa đáng. Ông suy nghĩ một chút, lấy ra một cái túi nhỏ thêu phù lục đưa cho Hạ Thiên: “Trong này là gân trùng băng long, lão đạo đoạt được từ trên người một dị nhân trước đây. Ta đưa cho Hạ tiên sinh, xem như tiền khám bệnh.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Hình như ta không có nói muốn thu tiền khám bệnh của ngươi.”
“Hạ tiên sinh không nói, đó là vì ngươi tốt bụng, nhưng lão đạo không thể nhận không được.” Ông cụ tóc trắng mỉm cười, trịnh trọng nói.
“Là tiểu long trong ấm trà trước đó sao?” Thạch Thuần được Hạ Thiên ra hiệu, lập tức đưa tay nhận lấy: “Vật trân quý như thế, Khâu lão đạo trưởng, ngươi thật sự muốn tặng cho anh rể ta sao?”
Ông cụ tóc trắng nhẹ gật đầu: “Ta cũng đã nhìn ra, thể chất của Hạ tiên sinh dường như có chút khí âm. Gân trùng băng long này đưa cho hắn, như thế mới phát huy được tác dụng lớn hơn. Chân khí của lão đạo đã mất đi hơn phân nửa, giữ lại nó cũng vô dụng thôi.”
“Được rồi, vật này ta nhận.” Hạ Thiên cũng lười già mồm. Gân trùng băng lòng này thật sự có tác dụng đối với băng hỏa linh thể của hắn: “Những bệnh nhân kia ở đâu? Bây giờ ta đến chữa trị cho bọn họ.”
“Bọn họ đều đã ẩn cư. Lúc này cơ thể lão đạo yếu quá, không cách nào dẫn Hạ tiên sinh đến đó.” Ông cụ tóc trắng quay sang dặn dò tiểu đạo cô Niệm Tâm: “Niệm Tâm, ngươi hãy dẫn Hạ tiên sinh đến chỗ cha mẹ của ngươi, để bọn họ phối hợp với Hạ tiên sinh chữa chứng bệnh dữ trên người, sớm một chút nhìn thấy ánh mặt trời.”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm hơi lo lắng: “Vậy sư tổ gia gia người làm sao bây giờ?”
“Chứng bệnh điên của ta đã được Hạ tiên sinh chữa khỏi, chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là khỏi.” Ông cụ tóc trắng mỉm cười, xoa đầu tiểu đạo cô Niệm Tâm: “Ngươi cũng hy vọng cha mẹ mình sớm thoát khỏi khổ ải đúng không? Cho nên, ngươi đừng lo lắng, đi đi.”
“Vâng ạ!” Tiểu đạo cô Niệm Tâm gật đầu: “Hạ, Hạ tiên sinh, còn có hai vị tỷ tỷ, mọi người đi theo ta.”
Dưới sự dẫn đầu của tiểu đạo cô Niệm Tâm, ba người Hạ Thiên rời khỏi An Tâm quán, dọc theo một con đường nhỏ đi lên đỉnh núi.
“Niệm Tâm, cha mẹ của ngươi ẩn cư trên đỉnh núi sao?” Đi được một lát, Thạch Thuần nhịn không được liền nắm tay tiểu đạo cô Niệm Tâm, lo lắng hỏi.
Tiểu đạo cô Niệm Tâm đáp lại: “Bọn họ sống trong hoạt tử nhân mộ.”
“Hoạt tử nhân mộ?” Thạch Thuần sững người, ánh mắt sáng lên, hưng phấn hỏi: “Chẳng lẽ là hoạt tử nhân mộ mà Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã từng sống? Chẳng lẽ Vương Trùng Dương và Lâm Triều Anh đều là những nhân vật có thật?”
“Ta chưa từng nghe nói đến Dương Quá và Tiểu Long Nữ.” Tiểu đạo cô lắc đầu: “Nhưng tổ sư Trùng Dương đích thật đã tu hành bên trong hoạt tử nhân mộ đến Kim Đan đại thành. Đan khí còn sót lại bên trong có thể trấn trụ chứng bệnh điên trong cơ thể cha mẹ của ta.”
“Hừ, tên lừa đảo Vương Trùng Dương, Kim Đan đại thành cái rắm, bổn tiên nghe xong cười muốn rớt hàm răng.”
Trên đường núi, hai ba đạo sĩ mặc áo bào đỏ đi tới. Người dẫn đầu nghe tiểu đạo cô nói, không khỏi lớn tiếng cười nhạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận