Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2756: Cuộc sống thối nát

“Bộp!”
Chỉ thấy hạt giống ma vật đó lập tức nứt toát, một bóng dáng quỷ dị lóe lên nhanh chóng, ngay cả cơ hội xin tha cũng không có.
Hai hạt giống còn lại thấy vậy liền trở nên thành thực, khí đen kín phòng bỗng dưng biến mất không rõ tung tích, dường như trước giờ chưa từng tồn tại.
Trịnh Tiểu Kiệt lần nữa mở to mắt, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này, năm đó lúc hắn gặp phải ba hạt giống này phải chịu đủ tra tấn, cuối cùng hứa hẹn vô số chỗ tốt mới miễn cưỡng khiến bọn chúng tha cho hắn một mạng, nhưng cũng bị ba hạt giống đó cắm rễ vào trong tim, chỉ cần hắn hơi có dị tâm là sẽ bạo nổ mà chết.
Cho nên ở ý nghĩa nào đó, Hạ Thiên cũng coi như cứu hắn một mạng, nếu không sớm muộn sẽ có một ngày hắn bị ba hạt giống này cho nổ trái tim.
“Được rồi.” Hạ Thiên tiện tay đâm mấy nhát vào hai hạt giống màu đen kia, sau đó đưa cho Triệu Thanh Thanh: “Bây giờ ngươi có thể sử dụng linh khí của Chung Nam Sơn, nếu như bọn chúng còn dám giở trò, thì ngươi cứ trực tiếp lấy linh khí trấn áp chúng nó.”
“Được, ta biết rồi.” Triệu Thanh Thanh mỉm cười gật đầu, sau đó gọi nữ tử mày mảnh, dặn dò nói: “Phí Nguyệt, ngươi đi tìm bình chứa bỏ bọn chúng vào trong, kế đó đưa đến tổ nghiên cứu, bảo bọn họ tỉ mỉ nghiên cứu, xem thử rốt cuộc là thứ gì, có thành phần gì, có thể có tác dụng với chúng ta không.”
Nữ tử màu mảnh lấy ra một cái hộp trong suốt đặc chế của Thiên Đạo tổ, nàng cẩn thận cho hai hạt giống đó vào, tiếp theo đích thân đưa đến tổ nghiên cứu.
“Được rồi, Trịnh thiếu gia, sau đây chúng ta có thể nói chuyện chút nhỉ.” Triệu Thanh Thanh cười hì hì nhìn Trịnh Tiểu Kiệt ủ rũ, mệt mỏi không chịu nổi: “Bây giờ ngươi không còn chỗ gì để dựa vào nữa, nếu như không phối hợp thì sẽ có hoa quả ngon cho ngươi ăn.”
Trịnh Tiểu Kiệt cũng nhận lệnh, tự biết mình không phải đối thủ của Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên, hắn trực tiếp nói: “Ngươi muốn biết cái gì ta sẽ nói hết, nhưng ngươi phải hứa, sau khi ta nói hết phải tiếp tục nhốt ta ở đây, ta không muốn ra ngoài nữa.”
“Cái này hơi lạ nha, không phải trước đó ngươi cứ muốn ra ngoài à.” Triệu Thanh Thanh có chút không hiểu, “Sao bây giờ lại muốn ở đây.”
Trịnh Tiểu Kiệt cũng không che giấu, thẳng thắn nói: “Trước kia ta có hạt giống ma vật bên người, trên cơ bản có thể nói gặp người giết người, gặp phật giết phật, bởi vậy mà đắc tội không ít kẻ.”
“Bây giờ không còn chỗ dựa nữa, nếu như ra ngoài thì không bị bọn hắn chơi chết mới lạ, chi bằng tiếp tục ngây ngốc ở đây, ta nghĩ hẳn là không có ai dám đến Thiên Đạo tổ gây chuyện.”
Triệu Thanh Thanh vừa cười vừa nói: “Chưa chắc, cách đây không lâu ba ngươi mới náo loạn trong cao ốc Thiên Đạo đấy thôi.”
“Ba ta? Ngươi nói là Trịnh Vân Lân?” Trịnh Tiểu Kiệt hình như có chút thành kiến với ba hắn, “Hắn không phải ba ta, cũng không xứng làm ba.”
“Lần sau hắn có đến thì ngươi trực tiếp nói với hắn, nếu như hắn không muốn ta chết thì thành thực chút, bằng không bổn thiếu gia lập tức tự sát.”
Tuy Triệu Thanh Thanh có chút tò mò về quan hệ giữa đôi cha con này, nhưng nàng lại không muốn đi tìm hiểu, mà trực tiếp vào vấn đề chính: “Vẫn nên nói về ba hạt giống kia đi, ngươi có được nó từ đâu, dùng bọn họ để làm gì… Nói hết ra.”
“Thôi, vấn đề của ngươi nhiều quá, không biết phải trả lời cái nào.” Trịnh Tiểu Kiệt tỉnh táo lại, sau đó thở dài nói: “Ta nói từ đầu nhé, việc ngươi muốn biết đều sẽ nhắc đến.”
Triệu Thanh Thanh kêu người mang đến hai cái ghế: “Được, ngươi từ từ nói, chúng ta có chính là thời gian.”
Sau đó nàng nói với Hạ Thiên: “Sư phụ, ngươi có cảm thấy chán không.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Không sao cả, ngược lại cũng không có việc khác, thuận tiện nghe chuyện xưa.”
“Trước hết nói thứ đồ này đi, ta nhặt được nó trên một hải đảo nào đó ở Thái Bình Dương.”
Trịnh Tiểu Kiệt cũng trèo lên giường trong phòng, ngồi dựa vào mép giường, bắt đầu rủ rỉ nói: “Tầm hai năm trước, lúc sinh nhật 20 tuổi…”
Triệu Thanh Thanh thuận miệng hỏi một câu: “Chờ đã, trên tư liệu hiển thị năm nay ngươi mới 21 tuổi, sao hai năm trước lại là sinh nhật 20 tuổi?”
“Đừng để ý chút tiểu tiết này, đâu phải chỗ mấu chốt gì.” Trịnh Tiểu Kiệt lười biếng giải thích, thế là bỏ qua đoạn này: “Dù sao Trịnh Vân Lân vì để lấy lòng ta, hắn liền mua hải đảo ở Thái Bình Dương cho ta, sau đó ta gọi một đám bạn bè, còn có người mẫu đến hải đảo tổ chức tiệc tùng.”
“Cuộc sống của phú nhị đại đúng là thối nát.” Triệu Thanh Thanh bĩu môi nói.
“Đâu phải làm màu, nếu như trong nhà ngươi có tiền tiêu không hết, không dùng mới là vấn đề.” Trịnh Tiểu Kiệt cười khẩy, sau đó nói: “Lúc bắt đầu không có chuyện gì cả, chơi đều rất bình thường, sau đó có người đề nghị chơi đại đào sát trên đảo.”
“Ta cảm thấy trò này cũng thú vị, thế là tìm người làm một vài khẩu súng, đương nhiên không lắp đạn thật, mà là đạn màu, mọi người đều chơi để tìm niềm vui, chứ đâu phải tìm chết.”
Triệu Thanh Thanh khoát tay, thúc giục nói: “Ta không hứng thú với cuộc sống hưởng lạc của phú nhị đại các ngươi, vẫn nên nói chủ đề chính đi.”
“Được.” Trịnh Tiểu Kiệt gật đầu, trực tiếp vào vấn đề chính, “Chơi đến ngày thứ ba, chúng ta phát hiện thiếu mất một người, sau đó cả đám đi tìm nữ nhân đó.”
“Kết quả phát hiện nàng chết ở trong một sơn động, hơn nữa cả người đều đã mưng mủ đen xì.”
“Người khác nhìn thấy vậy bị dọa cho té dái, khóc lóc muốn rời khỏi.”
“Bổn thiếu gia lại cảm thấy hứng thú, cho đám người đó tản đi rồi mang theo ba người anh em to gan tiến sâu vào trong động, kết quả vừa tiến vào liền gặp xui xẻo.”
“Ngươi phát hiện cái gì?” Triệu Thanh Thanh không khỏi hỏi: “Là ba hạt giống kia sao?”
“Không phải, phát hiện ra một cái tế đàn.” Trên mặt Trịnh Tiểu Kiệt xuất hiện thần sắc khiếp sợ, “Đó là một… một tế đàn không thể hình dung nổi, chỉ cần nhìn đã khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi từ sâu trong nội tâm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận