Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3792: Chuyện của các ngươi, tự các ngươi giải quyết

“Thời gian cũng không còn sớm, Hạ thần y, chúng ta nên xuất phát đến hồ Thấm Nguyệt thôi.”
Bạch Vạn Bang đợi một chút, sau đó nói: “Ta đã sắp xếp xe xong. Đến lúc đó, chúng ta sẽ bàn một số chuyện trên xe luôn.”
Hạ Thiên cũng không từ chối. Dù sao vừa nãy Dương San cũng đã đồng ý.
Một đoàn người rời khỏi khách sạn, sau đó lên xe.
Đạt La Trà đã đổi tên thành Thiết Kim Cương, nhũ danh Tiểu Hoàng, hắn ta cũng tự giác leo lên thùng xe dã chiến.
“Bạch lão đầu, ngươi có chuyện gì thì cứ nói.”
Đằng sau, Hạ Thiên gối đầu lên hai chân Dương San, thuận miệng nói: “Nếu vẫn là chuyện trước đó, vậy thì ngươi đừng nói nữa.”
Dương San lên tiếng: “Nếu Bạch lão muốn hợp tác, thật ra ngươi có thể đến tập đoàn Thần Y. Chỉ cần Tô tổng đồng ý, Hạ Thiên trên cơ bản sẽ không phản đối.”
Bạch Vạn Bang quay sang nhìn Hạ Thiên, sau đó nhìn về phía trước, mỉm cười nói: “Chuyện hợp tác, ta đã đưa ra mục đích với tập đoàn Thần Y. Chuyện mà lão phu muốn thương lượng với Hạ thần y là chuyện khác.”
Nói đến đây, Bạch Vạn Bang dừng lại vài giây, thật ra là muốn thu hút sự hiếu kỳ của Hạ Thiên, thuận tiện chiếm được thượng phong khi nói chuyện tiếp theo.
Đáng tiếc, Hạ Thiên hoàn toàn không có hứng thú với ông ta, chỉ nhắm mắt lại, hưởng thụ sự xoa bóp của Dương San.
“Ông xã, lực đạo thế nào?” Dương San chậm rãi xoa đầu Hạ Thiên, nhẹ giọng hỏi.
Hạ Thiên cười nói: “Cũng không tệ lắm, kỹ xảo và lực đạo so với A Cửu và tiểu muội chân dài tốt hơn rất nhiều.”
Dương San không khỏi cười khẽ một tiếng.
Với tính tình của A Cửu, nếu biết Hạ Thiên đánh giá nàng như thế, nói không chừng sẽ đánh Hạ Thiên một trận.
“Khụ khụ…”
Bạch Vạn Bang không khỏi lúng túng, bầu không khí nói chuyện trong nháy mắt đã thay đổi. Lời ông ta muốn nói nhất thời không cách nào nói ra được, đành phải cố ý ho nhẹ hai tiếng.
“Đừng ho.” Hạ Thiên nói: “Có lời cứ nói, có rắm cứ thả.”
“Ha ha, Hạ thần y nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng nói chuyện lại rất khôi hài.” Bạch Vạn Bang mỉm cười xấu hổ, nhảy qua đề tài này, sau đó nói: “Ta đích thật có chuyện muốn thương lượng với Hạ thần y, chỉ là nhất thời không biết mở miệng như thế nào.”
Hạ Thiên nói: “Vậy thì ngươi cũng đừng mở miệng.”
“Cái này…” Bạch Vạn Bang cứng họng, hoàn toàn không nghĩ đến Hạ Thiên sẽ trả lời như thế.
Dương San khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đề nghị: “Bạch lão tiên sinh, ngươi có gì thì tốt nhất nên nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng, cũng không cần thăm dò, càng không nên thăm dò. Hạ Thiên không thích điều đó, cũng không bị mắc lừa bởi điều đó.”
“Được.” Dù sao Bạch Vạn Bang cũng là người già thành tinh, khi nói chuyện với người khác thì hay thăm dò, suy nghĩ, giao phong… Đây chính là niềm vui thú của bọn họ.
Tuy nhiên, nếu có người không để ông ta đẩy vòng vòng, ông ta tất nhiên sẽ nghĩ cách thay đổi phương thức giao lưu.
“Là như vầy.” Hàng ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu Bạch Vạn Bang, rất nhanh chọn lấy từ ngữ: “Thật ra, lão phu và Hạ thần y cũng xem như có cùng nguồn gốc. Ninh Vọng Hải Quế thành là sư đệ của ta. Năm đó, chúng ta đã từng học nghệ ở phái Tuyết Sơn. Chỉ là về sau phát sinh một số biến cố, ta bị thương phải ở lại Tuyết Thành phát triển. Ông ấy mai danh ẩn tích từ đó, mãi cho đến năm gần đây ta mới có tin tức của ông ấy.”
Hạ Thiên nói: “Trên người Ninh gia không có vết tích tu tiên giả.”
“Ông ấy không phải tu tiên giả, chỉ nghiên cứu học tập võ công ở phái Tuyết Sơn, rất có thiên phú ở phương diện này.” Bạch Vạn Bang thở dài một tiếng, có chút cảm khái: “Nếu năm đó không xảy ra sự kiện kia, nói không chừng ông ấy đã là Đường chủ Chấp Pháp Đường phái Tuyết Sơn.”
Trên người Ninh Vọng Hải xác thực có vết tích tập võ. Điều này Hạ Thiên đã sớm nhìn ra.
Chỉ là ông không nói với Ninh Nhụy Nhụy hẳn là có điều gì khó nói. Hạ Thiên cũng không có thói quen bóc trần bí mật của người khác, tất nhiên cũng không nói với Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi muốn lợi dụng ông ấy làm cái gì?” Hạ Thiên hơi tức giận nói.
“Cũng không phải lợi dụng.” Bạch Vạn Bang lắc đầu: “Chuyện năm đó vẫn còn chưa kết thúc, đã làm tâm bệnh của chúng ta. Hôm nay ta phái người đến mời ông ấy đến Tuyết Thành, cháu gái của ông ấy cũng sẽ đến luôn.”
Lúc này, Hạ Thiên mới thoáng có chút hứng thú: “Tiểu muội chân dài không nói với ta việc này, đúng là không ngoan chút nào. Khi nào ta gặp lại nàng ấy, ta nhất định sẽ đánh vào mông nàng ấy.”
“Bạch lão tiên sinh, đến bây giờ ngươi còn chưa nói ngươi muốn Hạ Thiên giúp ngươi làm gì.” Dương San không nhịn được liền hỏi.
Bạch Vạn Bang thở dài: “Ta và Ninh sư đệ có chung một kẻ địch bên trong phái Tuyết Sơn, chính là Chưởng môn phái Tuyết Sơn bây giờ. Nếu chúng ta muốn đòi lại công đạo năm đó, nhất định phải đối mặt với nàng ta. Chỉ là thực lực của nàng ta quá mạnh, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ, cho nên ta muốn mời Hạ thần y giúp chúng ta một tay giết chết nữ nhân kia.”
“Không hứng thú.” Hạ Thiên không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối: “Chuyện của các ngươi, tự các ngươi giải quyết.”
Gương mặt Bạch Vạn Bang lộ ra vẻ ngưng trọng, cười khổ: “Thật ra lão phu cũng muốn đích thân báo thù, nhưng ta đã dần dần già đi. Ninh sư đệ cũng đã sớm tự phế võ công, bây giờ cũng không còn cách nào.”
“Bạch lão đầu, ngươi không được không phải bởi vì già mà là cơ thể của ngươi có vấn đề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận