Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2178. Phí lời

“Ta cảm thấy không được.”
Sau khi thận trọng cân nhắc, Hạ Lãnh trực tiếp từ chối đề nghị của nam nhân áo lam.
Nụ cười của nam nhân áo lam trong nháy mắt cứng lại, ánh mắt nhìn về phía Hạ Lãnh cũng lạnh xuống, trong giọng nói có chút ít ý định giết người: “Ngươi nói cái gì?”
“Chuyện hợp tác mà ngươi nói đến không phải là để đạt được những gì ngươi muốn sao?” Hạ Lãnh cũng không bị hù ngã, vẫn khá bình tĩnh như cũ, “Mà muốn lợi dụng ta để thu được sự ủng hộ của Cơ triều. Đối với ta thì cũng không thu được chỗ tốt gì từ trong đó.”
Nam nhân áo lam cười ha ha, nhìn Hạ Lãnh lạnh nhạt nói: “Lãnh công tử, ngươi còn nhỏ, nhiều việc cũng không hiểu thấu đáo, cũng được, ta sẽ nói kỹ hơn một chút.”
Lập tức giải thích nói: “Nói như này, lúc ta biết mục đích các ngươi tới Ngự Tiên Tông, các ngươi đã không có lựa chọn nào khác. Hợp tác với ta thì các ngươi còn có cơ hội sống sót, nếu không thì, chờ chưởng môn bế quan đi ra, các ngươi sẽ sống chết khó đoán. Bây giờ hiểu không?”
“Đã hiểu.” Hạ Lãnh gật đầu: “Cái này gọi là uy hiếp, không gọi là hợp tác.”
“Nói là hợp tác, tất cả mọi người đều có mặt mũi.” Nam nhân áo lam hơi có chút tự đắc nói: “Huống chi, Ngự Tiên Tông cũng là một tông môn trên vạn năm, nhập vào Phiêu Miểu tiên môn, cũng có thể mở rộng phân lượng của Cơ triều ở Tu Tiên Giới, cũng không thiệt thòi.”
Hạ Lãnh biết ý định của người trước mắt này, hỏi: “Nếu ngươi đã biết rõ mục đích chúng ta tới Ngự Tiên Tông, vậy thì phải lấy cái này làm điều kiện, chứ không phải hứa hẹn một đống lời nói suông kia.”
“Vậy phải chờ ta thật sự làm chưởng môn lại nói.” Nam nhân áo lam nhìn qua rất coi trọng Hạ Lãnh, thật ra vẫn xem hắn như đứa trẻ mà đe dọa, “Bây giờ, ngươi phải thông báo cho Mộ trưởng lão, còn có Mị Tiên tử mau chóng ủng hộ ta lấy được vị trí Thiếu chưởng môn.”
Hạ Lãnh lập tức không còn hứng thú nói chuyện, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi đi ngủ một giấc đi.”
“Hả?” Nam nhân áo lam nhíu mày, “Có ý gì?”
"Trong mộng cái gì cũng có." Hạ Lãnh nói.
Nam nhân áo lam đã biết bản thân bị đùa giỡn, con mắt lập tức lạnh lẽo, trừng mắt Hạ Lãnh: "Lãnh công tử, đừng tưởng rằng Tề mỗ dễ tính, ngươi đừng có làm càn như thế."
“Người làm càn là ngươi.” Trong phòng, âm thanh của một nữ nhân bỗng vang lên.
“Người nào?” Nam nhân áo lam bỗng dưng giật mình, thần thức vừa thả ra cảm giác được một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, khiến cho hắn trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.
Một vòng ánh sáng lặng yên hiện lên, tiếp theo có một tiên nữ tuyệt mỹ từ trong vòng sáng chậm rãi đi ra. Chỉ là khuôn mặt của nàng hơi nghiêm nghị, trong đôi mắt xinh đẹp hoàn toàn lạnh lẽo, nhìn nam nhân áo lam, hé miệng như thêu quát: “Tề Tông Bạch, ngươi thật to gan!”
Người tới rõ ràng là Mộc Hàm.
“Mộ, Mộ trưởng lão!” Nam nhân áo lam không ngờ Mộc Hàm lại có thể phát hiện nơi đây, “Sao… Sao ngươi lại... Xuất hiện ở đây? Ta đã đặt thêm bảy tầng kết giới bảo mật, còn trận pháp che giấu cao cấp...”
Mộc Hàm không để ý đến nam nhân áo lam kinh ngạc không thôi, chỉ nhìn về phía Hạ Lãnh: “Hạ nhi, ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Vẻ mặt của Hạ Lãnh cũng hờ hững, giống như sớm đoán được Mộc Hàm sẽ đuổi tới, “Chỉ là Cơ Cửu bọn họ...”
“Bọn hắn không sao đâu, đều ở Thanh Vân Phong.” Mộc Hàm vừa cười vừa nói.
Nam nhân áo lam ban đầu sợ hãi, rất nhanh sau đó đã khôi phục bình tĩnh, ra vẻ lạnh nhạt nói: “Mộ trưởng lão đại giá quang lâm, thật là khiến cho gian phòng trúc nho nhỏ này của Tề mỗ rạng rỡ nha.”
"Cho ngươi một cơ hội." Mộc Hàm ngoái đầu liếc mắt nhìn nam nhân áo lam, "Tề phó môn chủ thích chết như nào?"
"Mộ trường lão, ngươi có ý gì?" Đầu lông mày của nam nhân áo lam vẩy lên, trên mặt lộ ra vẻ không vui, "Tuy địa vị của ngươi trong nội môn rất cao quý, nhưng Tề mỗ nói sao cũng là ngoại môn Phó Môn Chủ, đồng thời cũng là đệ tử thân truyền của Đại Chưởng Môn, ngươi vô lễ đối với ta như vậy, chỉ sợ không phù hợp.”
“Ta không rảnh nói nhảm với ngươi, nếu như ngươi không muốn chọn, vậy ta sẽ tự mình chọn cho ngươi.” Trong giọng nói của Mộc Hàm tràn đầy ý xơ xác tiêu điều: “Dám ra tay đối với con của ta, ngươi sớm nên nghĩ đến sẽ có kết cục gì!”
Nam nhân áo lam cười cợt, nói rằng: "Mộ trường lão hiểu lầm, ta chỉ muốn mời lệnh công tử đến đây uống chén trà, nhân tiện một lần nữa thảo luận chuyện gia nhập Ngự Tiên Tông mà thôi."
"Đùng!"
Trong không trung, Mộc Hàm tát nam nhân áo lam một cái, lạnh lùng nói: "Câu này chính là phí lời."
"Mộ trường lão, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng quá tự cho là đúng!" Mặt của nam nhân áo lam trong nháy mắt sưng lên, lửa giận trong lòng cũng bộc phát lên, "Ta biết hắn không phải con trai của ngươi, cũng biết mục đích các ngươi tới Ngự Tiên Tông là cái gì, đừng ép ta, nếu không, mọi người đều sẽ mất cả chì lẫn chài.”
“Cho dù ngươi chết một vạn lần, lưới cũng không phá được.” Mộc Hàm mặc dù có chút ngoài ý muốn, có điều cũng không để ở trong lòng, “Nếu như ngươi thật sự biết rõ mục đích chúng ta tới Ngự Tiên Tông, vậy thì ngươi càng phải chết.”
Nam nhân áo lam trong lòng có chút nổi nóng: “Họ Mộ, ngươi thật sự cho rằng các ngươi ở Ngự Tiên Tông có thể một tay che trời sao? Ngươi cũng chỉ là Kim Đan kỳ mà thôi, ở tông môn cũng chỉ là thế lực mới, tu vi của Tề mỗ tuy Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, nhưng với pháp bảo và đan dược tích lũy nhiều năm qua, chưa chắc không thể thắng ngươi một bậc...”
Mộc Hàm không muốn tốn nhiều lời, trực tiếp vươn tay ra trong không trung, hướng về phía nam nhân áo lam xuống ấn một cái.
“Hả?”
Nam nhân áo lam còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã giống như bị một ngọn núi lớn đè lên, trong chốc lát đã ép toàn bộ người nằm trên đất, động cũng không động được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận