Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2575: Ta có thể ngủ với cô thêm một lát nữa

Một bầu không khí náo nhiệt tự động phát sinh, tất nhiên cũng sẽ tự động kết thúc.
Toàn bộ bãi cỏ ngoại ô cuối cùng cũng đã sống lại. Khắp nơi đều là tiếng người huyên náo, có người đang hát, có người đang khiêu vũ, có người cười, có người khóc. Nhân gian muôn màu, một bầu không khí sinh hoạt bình thường trong nháy mắt được khuấy động lên.
Tô Bối Bối rốt cuộc cũng có được sự yên tĩnh nhất thời. Nàng ngồi trên bãi cỏ, bình thản ngắm sao trời sáng chói.
Bầu trời đêm lúc này thật sự rất đẹp. Bức màn đen vô tận được bao phủ bởi những viên kim cương đủ màu sắc, trong trẻo động lòng người.
Hạ Thiên ngồi sau lưng Tô Bối Bối, che chắn cho nàng cực kỳ chặt chẽ, đồng thời thay nàng cản lại gió lạnh và những ánh mắt không thiện ý.
“Nhìn bầu trời đêm như thế này thật đẹp.” Tô Bối Bối cảm khái: “Nhất là sau khi trải qua một loạt khó khăn trắc trở, lại càng cảm thấy sự yên tĩnh này thật sự khó có được.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Bối nha đầu, nếu cô thích xem, ta có thể mang cô bay lên bầu trời để xem.”
“Vậy thì không cần đâu.” Tô Bối Bối lắc đầu: “Cách quá gần, ngược lại có thể nhìn thấy những tinh cầu mấp mô bên trên.”
Tô Bối Bối đã nói như vậy, Hạ Thiên tất nhiên cũng không dây dưa đề tài này nữa. Hắn chậm rãi ôm lấy Tô Bối Bối từ đằng sau, tắm trong cơn gió nhẹ, cảm nhận mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể mỹ nhân trong lòng.
“Tên háo sắc ngươi không thừa cơ động tay động chân với ta, đúng là khó có được.” Tô Bối Bối thật sự rất thích cảm giác này. Lúc này, nàng mới cảm nhận được người đàn ông phía sau thuộc về nàng, là một cảm giác yêu đương thật sự chứ không chỉ là tình dục hoặc phát tiết.
Hạ Thiên sau lưng không trả lời.
Tô Bối Bối cảm thấy lạ, vội quay đầu lại, phát hiện Hạ Thiên đã ngủ từ lúc nào.
“Haiz, đã hơn ba mươi tuổi rồi mà cứ như trẻ con.” Tô Bối Bối không khỏi lắc đầu, sau đó dìu Hạ Thiên vào trong lều. Nàng vốn định thuê một cái lều khác, do dự một chút, nàng vẫn nằm xuống bên cạnh Hạ Thiên, lẳng lặng nhìn gương mặt của hắn. Phát hiện khóe miệng của hắn có nước bọt, nàng không khỏi mỉm cười lắc đầu.
Sau khi đưa tay lau nước bọt giúp Hạ Thiên, Tô Bối Bối phát hiện mình cũng đã buồn ngủ. Cộng thêm vừa rồi trải qua một số việc, chơi đủ nhiều, nàng liền kéo khóa lều xuống, ngủ bên cạnh Hạ Thiên.
Tô Bối Bối nhắm mắt không bao lâu, nàng đã phát ra tiếng thở đều, hiển nhiên đã ngủ say.
Lúc này, Hạ Thiên hơi mở mắt, cười một tiếng rồi kéo Tô Bối Bối vào lòng.
….
Sáng hôm sau, Tô Bối Bối tỉnh lại. Nàng nhìn thấy quần áo của mình lộn xộn, hai tay của Hạ Thiên còn không thành thật đặt trên người nàng.
“A, cái tên háo sắc chết tiệt này, ngươi đứng lên cho ta.” Tô Bối Bối kinh hô một tiếng, đẩy Hạ Thiên ra, hằm hằm nhìn hắn: “Ngươi đã làm gì ta?”
Hạ Thiên mở mắt, thản nhiên đáp: “Ta chẳng làm gì cô cả.”
“Ngươi còn dám nói cái gì cũng không làm.” Tô Bối Bối nhìn quần áo của mình. Cũng may là chúng vẫn còn ở trên người, chỉ là cái áo quả thật không che được xuân quang: “Ngươi xem quần áo của ta lộn xộn như thế, vừa rồi tay của ngươi còn đặt ở… Nhất định là ngươi đã làm gì rồi.”
“Bối nha đầu, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Từ trước đến nay ta chưa bao giờ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đương nhiên cũng không có khả năng thừa dịp cô còn đang ngủ mà chiếm tiện nghi của cô.”
“Ngươi nói đúng là buồn cười!” Tô Bối Bối tức điên lên, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi còn dám nói bậy trước mặt ta. Thế ngươi nói vừa rồi tay của ngươi đặt ở chỗ nào trên người ta?”
“Ồ, cô nói là cái này sao?” Hạ Thiên nhìn tay của mình, sau đó bày ra vẻ mặt chân thành nhìn Tô Bối Bối, nghiêm túc giải thích: “Cô cũng biết thời tiết bây giờ đang nóng lên. Đêm qua, ta thấy cô nóng đến toát mồ hôi, cũng định giúp cô cởi áo ra, nhưng cô cứ xoay người mãi, thành ra cởi không được.”
“Thật sao?” Giọng nói Tô Bối Bối lạnh lại, gương mặt chỉ toàn là biểu hiện “để ta xem ngươi giảo biện như thế nào”: “Vậy tay của ngươi không thành thật thì giải thích ra sao?”
Biểu hiện của Hạ Thiên vẫn không thay đổi: “Điều này thật ra cũng không có gì phải giải thích. Cô cũng biết ta có băng hỏa linh thể. Sau khi cô nóng lên, để hạ nhiệt độ, cô liền cầm tay của ta. Khi đó ta cũng đã ngủ thiếp đi, thành ra không cách nào từ chối.”
“Nói hươu nói vượn, ngươi chính là một tên háo sắc.” Tô Bối Bối chỉnh lại quần áo, trừng đôi mắt đẹp nhìn Hạ Thiên: “Ta không thể ở chung với ngươi được nữa. Nếu không, ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi ăn sạch.”
Hạ Thiên cười nói: “Bối nha đầu, cô nói sai rồi. Cô thèm ta muốn chết, có ý đồ xấu với ta. Dù sao, ta cũng là thiên hạ đệ nhất soái ca.”
“Đẹp trai cái đầu ngươi đấy. Ai đùa với ngươi?” Tô Bối Bối tức giận nói: “Ngươi mau dậy đi, lát nữa ta sẽ trả lều. Trưa nay ta phải về Giang Hải, chuyến đi này xem như ngâm nước nóng rồi.”
“Bối nha đầu, cô đừng gấp như thế. Ta có thể ngủ với cô thêm một lát nữa.” Hạ Thiên kéo Tô Bối Bối lại: “Lão bà Tiểu Y Y đang ở Giang Hải, không có chuyện gì đâu. Cô muốn đi bao lâu cũng được.”
Tô Bối Bối hơi buồn cười nói: “Ngươi cho rằng ta sốt ruột chuyện công ty sao? Ta sợ ở lâu với ngươi, bị tên háo sắc ngươi nuốt cả da lẫn xương.”
“Ta không đáng sợ như vậy đâu, hơn nữa ta cũng không ăn thịt người.” Hạ Thiên cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận