Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3703: Chỉ là chơi đùa

A Cửu nhếch miệng: “Lão đại gia, lỗ tai ngươi có vấn đề à? Hay là đầu óc có vấn đề?”
“Tại sao ngươi dám nói với Lâm lão như thế?” Trong đám người lập tức có người kích động, chỉ vào A Cửu mà mắng: “Nếu ngươi còn có nửa câu bất kính, ngươi có tin ta một quyền đấm chết thối nương ngươi… A?”
A Cửu nhấc chân đạp bay người này ra ngoài, sau đó lặng lẽ nhìn người vây xem: “Nếu còn ai miệng thối nữa, hoặc giống như hắn ta biến ra ngoài hoặc câm miệng lại.”
“Hừ, ngươi cho rằng với chút bản lãnh này của ngươi thì ngươi muốn làm gì thì làm sao?” Lâm Cao Đức ngược lại cũng không bối rối, lạnh giọng nói: “Ngươi thật sự cho rằng Lâm gia ta không có cao thủ sao? Người đâu?”
Lúc này, bốn bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
Toàn bộ đều đeo mặt nạ quỷ, nhìn không rõ gương mặt, thân hình cũng không thua kém nhau bao nhiêu, chỉ là bên hông không ngay ngắn như người khác.
“Ồ?” Tề Ngữ Thi nhìn thấy bốn người này, không khỏi cau mày: “Ta chưa từng nhìn thấy những người này, nhìn qua không giống người của Lâm gia. Chẳng lẽ là Lâm gia mời đến giúp đỡ?”
Trong lòng A Cửu dâng lên một cảm giác nguy hiểm: “Những người này không đơn giản đâu.”
“Có khả năng người là do bọn họ giết.” Tề Ngữ Thi đưa ra phỏng đoán.
A Cửu gật đầu tán đồng: “Cẩn thận một chút, còn có những người vây xem đằng sau, hình như chỗ đứng có chút kỳ lạ.”
“Nói không chừng còn có cạm bẫy nào đó.” Tề Ngữ Thi dặn dò: “Chúng ta tùy cơ ứng biến thôi.”
“Các ngươi châu đầu ghé tai làm gì, có phải đang định thông cung không?” Lâm Cao Đức lớn tiếng cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người: “Bốn người này đều là công chứng do lão phu mời đến, vừa lúc có thể thẩm vấn các ngươi, đồng thời thanh toán món nợ với Tề gia trong khoảng thời gian gần đây.”
Tề Ngữ Thi nói: “Lâm gia gia, ngươi hãy nói cho chúng ta biết trong khoảng thời gian này Tề gia đã làm những chuyện ác gì chứ?”
“Ngươi còn muốn giảo biện?” Lâm Cao Đức hẳn đã sớm có chuẩn bị, chỉ đợi có người hỏi câu này: “Đầu tiên, các ngươi đã vi phạm tổ huấn, chọn một nữ nhân làm gia chủ. Điều này chính là một sự sỉ nhục đối với tất cả các gia tộc ở Phù Lương. Tiếp theo, các ngươi tranh quyền đoạt lợi, tổ chức cái gì là Đông Nam tiên hội, còn không phải muốn một nhà độc đại hay sao? Thứ ba…”
Ông ta nói một hơi gần mười tội trạng.
Cuối cùng, Lâm Cao Đức nhắc đến chuyện trước mắt: “Chuyện cuối cùng chính là hôm nay, các ngươi đã diệt cả nhà Lâm gia, đúng là tội ác tày trời, không thể tha thứ.”
“Được rồi, ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn như thế nào.” A Cửu nghe đến lỗ tai lên kén, nhưng quan trọng là nàng chưa nghe được nội dung nàng muốn nghe.
“Thái độ của ngươi là gì?” Lâm Cao Đức thấy A Cửu không bị ông ta hù sợ, cảm thấy tức giận: “Hôm nay ta đại diện cho toàn bộ người ở Phù Lương trừng trị hai tên hung thủ giết người các ngươi, sau đó nhổ sạch gốc Tề gia.”
Tề Ngữ Thi nghe không nổi nữa, xưng hô cũng trở nên tùy ý: “Lâm Cao Đức, ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì? Ai bảo ngươi làm như thế?”
“Cái gọi mà ta muốn làm gì, chính là các ngươi tội ác tày rtời, không thể không nghiêm trị.” Lâm Cao Đức nghĩa chính từ nghiêm, lớn tiếng quát tháo: “Nhưng nể tình các ngươi cũng là tộc duệ Phù Lương, cũng không muốn các ngươi mất hết thể diện, cho nên các ngươi tự vận đi.”
A Cửu bật cười, lắc đầu nói: “Suy nghĩ cả nửa ngày lại chỉ có một kết quả như thế, ngươi không cảm thấy có chút đầu voi đuôi chuột sao?”
“Chẳng đủ để gãi ngứa gì cả.” Tề Ngữ Thi cũng cảm thấy thất vọng: “Ta còn tưởng rằng còn có xử phạt gì kinh người lắm chứ.”
“Hừ, ta thấy các ngươi đang âm thầm cảm thấy may mắn.” Ánh mắt Lâm Cao Đức hiện lên sát ý, căm hận nói: “Lão phu sẽ để cho các ngươi biết, thật ra tự vận mới là kết quả tốt nhất của các ngươi.”
Nói đến đây, Lâm Cao Đức đưa mắt nhìn mấy người mang mặt nạ quỷ.
“Đến đi.” Tề Ngữ Thi nhỏ giọng nói.
A Cửu cũng ngưng thần đề phòng, nhưng bốn người kia không hề nhúc nhích, cơ thể ba người trong số đó lại giống như thông điện, không ngừng lay động.
“Lên đi, các ngươi đứng thất thần ra đó làm gì?” Lâm Cao Đức trừng mắt nhìn bốn người, quát lớn: “Lão phu bỏ ra số tiền rất lớn thuê các ngươi đến làm việc, chẳng lẽ các ngươi còn muốn chống lại mệnh lệnh của lão phu hay sao?”
Bốn người kia cũng không có phản ứng. Dưới tấm mặt nạ, biểu hiện của bọn họ dường như có chút không khống chế nổi, phát ra âm thanh ô ô.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Cao Đức như phát mộng, tiến lên gỡ mặt nạ của một người ra.
Chỉ thấy gương mặt của người này đã bị bóp méo, mắt trắng dã, khóe miệng lệch sang một bên, bọt máu càng không ngừng từ trong miệng trào ra.
Bành.
Tiếp theo, người này ngã bịch xuống đất, giãy hai cái rồi không còn thở nữa.
Một lát sau, hai người kia cũng ngã xuống đất, chết tươi.
“Ngươi, ngươi…” Lâm Cao Đức hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, đành phải nhìn về phía người cuối cùng: “Bọn họ đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Còn chuyện gì xảy ra nữa, trúng độc chứ sao?” Người còn lại lười biếng đáp.
“Trúng độc?” Lâm Cao Đức kinh ngạc, lắc đầu không thôi: “Không thể nào, các ngươi đều là cao thủ Độn Độc Tông, tại sao lại bị trúng độc chứ?”
“Lão đầu nhi, ngươi đừng ăn nói lung tung.” Người còn lại bỗng nhiên tháo mặt nạ, lộ ra một gương mặt cười: “Ta chẳng phải người của tông gì đó, chỉ là ta thấy cái mặt nạ này đẹp quá, tiện tay xử lý một người, lấy mặt nạ của hắn ta đeo chơi cho vui.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận