Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1952. Xin đi tình nguyện

Ninh Nhuỵ Nhuỵ càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này là ý kiến hay, sau đó bắt đầu hành động, định nhảy khỏi Hạ Thiên nhưng không thành công, ai bảo hắn không nỡ rời xa cặp chân dài kia của nàng chứ.
Trong lúc tuyệt vọng, nàng đành phải vẫy tay để chiếc điện thoại di động cách đó không xa tự động bay tới, sau đó, nàng bắt đầu dùng điện thoại di động tìm kiếm trên mạng, muốn xem ở đâu có hoạt động giáo dục hoặc tổ chức phi lợi nhuận tương tự như vậy.
Thực ra có rất nhiều hoạt động và tổ chức từ thiện tương tự, nàng tuỳ tiện tìm kiếm đều tìm được rất nhiều.
“Tiểu muội chân dài, cô định vào khe suối chơi thật à?” Hạ Thiên hơi ngạc nhiên, Tiểu muội chân dài này hình như có sở thích độc nhất vô nhị.
“Ta đi làm tình nguyện viên, không phải đi mua vui!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
“Vậy giống như đi chơi mà, tuy nhiên thực ra trong núi khá vui nhộn, trước kia ta ở trên núi Thanh Phong với Thần tiên tỷ tỷ cũng chơi rất vui.” Hạ Thiên hoàn toàn không từ chối những nơi như khe suối, thậm chí còn khá thích.
Thấy Ninh Nhuỵ Nhuỵ đang chuẩn bị xin tham gia sự kiện từ thiện của một tổ chức nào đó, chính là đi đến một ngọn núi nào đó, Hạ Thiên lại nói: “Tiểu muội chân dài, chỗ ấy không vui lắm, đổi chỗ khác đi, xem này, kỳ thực ta đã từng đến ngọn núi này, khá là vui.”
“Đã nói ta không phải đi chơi!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói, nàng quyết định không nghe lời Hạ Thiên, trực tiếp chọn cái kia trước, một nơi không rõ trong khe núi nhỏ dành cho các hoạt động hỗ trợ giáo dục ngắn hạn.
“Được thôi, mặc dù nơi đó không vui, nhưng dù sao thì Tiểu muội chân dài cô ở đó cũng được.” Hạ Thiên có chút không vui, nhưng cũng không quan tâm lắm.
“Chờ đã, ý ngươi là sao, tên biến thái chết tiệt? Ngươi muốn đi cùng ta?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ đột nhiên nghe ra một chút không thích hợp, nàng vốn tưởng như vậy có thể tránh được Hạ Thiên.
“Tiểu muội chân dài, cô muốn đi, đương nhiên ta cũng muốn đi.” Hạ Thiên trông như đây là vấn đề tất nhiên: “Ta là nam nhân tốt, luôn đồng hành cùng vợ.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ không nói nên lời, nàng thật sự không ngờ Hạ Thiên sẽ đi cùng nàng.
“Này, nơi đó không vui chút nào, đi làm gì?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không muốn Hạ Thiên đi theo: “Hơn nữa ngươi có nhiều vợ như vậy, sao ngươi nhất định phải đi theo ta chứ? Ngươi có thể đi theo Y Y tỷ cũng được, với cả những người khác của ngươi, hoặc thậm chí là Thạch Thuần cũng được.”
“Tiểu muội chân dài, giờ ta muốn đồng hành cùng cô hơn.” Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Cảm nhận được sự kỳ lạ đến từ đôi chân dài, nàng đột nhiên hiểu ra, tên biến thái đáng chết ấy vẫn không nỡ rời xa chân của nàng, mà thật ra, chính là luôn nhớ đến Muội muội chân dài!
“Được thôi, ngươi thích đi thì đi.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ đã không còn cách nào, nàng biết ít nhất trong tương lai gần, Hạ Thiên sẽ không thể rời xa nàng.
Mặc dù nàng không muốn lắm, nhưng cũng không có ý nói hắn không được phép đi theo, chỉ là nàng không nhịn được nhớ tới những lời Triệu Vũ Cơ đã nói, à, cả lời của Y Tiểu m, chẳng lẽ nàng phải tiếp tục những kế hoạch loạn thất bát tao của họ, chẳng hạn như nũng nịu để Hạ Thiên làm việc?
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, đương nhiên là điện thoại của Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
“Xin chào, ta là…” Người bên kia nhanh chóng báo thân phận, chính là nhân viên của tổ chức tình nguyện mà Ninh Nhuỵ Nhuỵ mới ứng tuyển, mà nhân viên đó có vẻ hơi kích động, hỏi nhiều lần cuối cùng mới xác nhận được nàng chính là siêu sao Ninh Nhuỵ Nhuỵ, người được mệnh danh là huyền thoại thể thao.
Mà chuyện đó cũng khiến nhân viên kia khá kích động, phải biết, họ thực chất là một tổ chức tình nguyện ít tên tuổi, nhưng bây giờ, đột nhiên gia nhập một nhân vật nặng ký như nàng, nếu chuyện ấy lan rộng ra ngoài, chắc chắn họ sẽ sớm biến tổ chức tình nguyện của mình thành một trong những tổ chức tình nguyện được nhiều người biết đến.
Trụ sở chính của tổ chức tình nguyện này thực ra ở Vọng Cảng, mà nhân viên kia hận không thể để Ninh Nhuỵ Nhuỵ đi qua ngay, các hoạt động hỗ trợ giáo dục của họ nghe nói là sẽ bắt đầu sau ba ngày, nói cách khác, cần phải mau chóng đến đó.
“Tối nay ta sẽ đến đó.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ rất sảng khoái đồng ý, nàng cũng muốn sớm rời khỏi hòn đảo này, bởi vì nàng luôn cảm thấy mỗi ngày mặc bikini ở đây, có lẽ tên lưu manh Hạ Thiên kia sẽ nổi điên mất.
Đợi nàng rời khỏi đây, ít nhất nàng có thể mặc nhiều hơn.
Chậc, sau này sẽ mặc quần bó.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ tính kế như vậy, trước đây nàng rất thích mặc đồ hở chân, chủ yếu vì mát mẻ, nhưng bây giờ đã là người tu tiên, căn bản nàng không sợ nóng.
Nhưng như vậy, sẽ sớm có vấn đề, nàng phải thay đổi quần của mình, trong tình huống bình thường, nàng không thể mua được quần phù hợp với mình, trừ khi đó là váy ngắn và quần sooc.
“Này, cho ta ngồi dậy, ta đi mua quần áo.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ quyết định làm chuyện đó ngay lập tức.
“Tiểu muội chân dài, ở đây cô có nhiều quần áo như vậy, cô còn muốn mua thêm quần áo gì nữa?” Hạ Thiên hơi khó hiểu.
“Ở đây ngươi toàn mua bikini gì gì đó, ta có thể mặc thứ kia ra ngoài gặp mọi người sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
Cuối cùng, nàng còn hừ một tiếng, thêm một câu: “Nếu ngươi cảm thấy ổn, vậy ta sẽ mặc thế!”
“Cô muốn đi gặp mọi người à? Vậy là không được.” Hạ Thiên đồng ý ngay: “Như vậy ta lại thua thiệt quá.”
“Vậy ngươi còn không buông ta ra?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ nhẹ một tiếng, tên biến thái chết tiệt đó, hoa tâm đến không tưởng nổi, thế mà còn làm như không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, tựa hồ người khác nhìn thấy đôi chân dài của nàng, hắn sẽ thật thua thiệt vậy!
Nghĩ tới đây, Ninh Nhuỵ Nhuỵ đột nhiên cảm thấy không đúng, nếu như vậy, nàng không mặc quần lộ chân ra ngoài sẽ thành nghĩ cho hắn rồi sao?
Trong một lúc, nàng lập tức quyết định không đổi quần áo nữa, sau này nàng cứ mặc như thế, dù sao nàng vẫn luôn quen mặc như vậy, đối với việc không để lộ chân, thật ra cũng không có mấy ý nghĩa, nếu ở một mình với tên biến thái đó, tên háo sắc ấy có lẽ sẽ khiến nàng mặc rất ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận