Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3628: Ta có thể nhẹ tay một chút

“Lại còn dám cãi lại?”
Nam nhân mặt xệ lập tức giận không kềm được, đầu mâu nhắm ngay hai người Hạ Thiên: “Hai người các ngươi nhất định đã đưa cho Phong tỷ không ít tiền, muốn trước tiên trà trộn vào, sau đó tìm cơ hội nịnh bợ Hạ thần y, đúng hay không?”
“Ngươi đoán sai rồi.” Lam Y Nhân mỉm cười nói: “Phong tỷ chẳng nhận đồng nào của chúng ta, chúng ta cũng chẳng phải đến gặp Hạ thần y.”
Người kia hiển nhiên không tin, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, cứ tiếp tục giả bộ đi. Dù sao, ta tuyệt đối không cho phép người như các ngươi đi vào.”
Đại tỷ phong vận nổi giận, chỉ vào mũi đối phương mà mắng: “Cái tên mặt xệ kia, ngươi cho rằng ngươi là ai mà lại xen vào việc của người khác ở đây? Là Từ lão gia bảo ta đi tìm người, ngươi có tư cách gì mà ngăn cản? Nếu làm trễ nãi việc chữa bệnh, ta xem ngươi làm sao mà giao phó.”
“Ta không cho các ngươi vào.” Nam nhân mặt xệ không hề có ý định nhượng bộ: “Cẩu Tu Kim ta là Đội trưởng đội bảo tiêu Từ gia, ta nhất định phải ngăn cản tất cả những người khả nghi, tuyệt đối không thỏa hiệp.”
Đại tỷ phong vận bật cười: “Ngươi không phải trách ta không chia tiền cho ngươi sao, còn ở đây giả bộ chính nghĩa. Bây giờ ta đưa cho ngươi được rồi chứ.”
“Đánh rắm.” Cẩu Tu Kim có cảm giác mình bị sỉ nhục, chỉ vào đại tỷ phong vận mà mắng; “Ta là loại người đó sao? Ta cho ngươi biết, ta đã tìm được người thích hợp, bây giờ các ngươi cút đi cho ta.”
“Vừa nãy trên wechat còn thúc người, sao bây giờ lại tìm được rồi?” Đại tỷ phong vận cảm thấy ngoài ý muốn: “Ta phải đi hỏi quản gia một chút.”
Tiếp theo, nàng quay lại nói với Hạ Thiên và Lam Y Nhân: “Thật ngại quá, làm phiền hai người ở đây chờ một chút. Ta lập tức về ngay.”
Lam Y Nhân có chút hứng thú nhìn vở kịch trước mặt. Nghe xong, nàng cũng không có phản ứng gì đặc biệt, quay sang nói với Hạ Thiên: “Ông xã, chàng cảm thấy thế nào?”
“Không sao cả. Ta chỉ đến đây để gặp mỹ nữ tuyệt thế thôi mà.” Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm: “Nếu không gặp được, ta đánh nàng ta một trận, thuận tiện phá hủy luôn nơi này.”
“Khẩu khí không nhỏ nhỉ.” Cẩu Kim Tu lặng lẽ đánh giá Hạ Thiên, sau đó quay sang nhìn Lam Y Nhân. Khi nhìn rõ tướng mạo của nàng, hắn ta trợn tròn cả mắt: “Chậc chậc chậc, nghĩ không ra dung mạo ngươi rất xinh đẹp, xấp xỉ đại tiểu thư nhà ta.”
Hạ Thiên nói: “Nếu đại tiểu thư nhà người đẹp như vợ Tiểu Y Y, đến lúc đó ta có thể nhẹ tay một chút, không đánh chết ngươi.”
“Móa nó, ngươi tính là gì mà dám đánh rắm ở đây.” Cẩu Tu Kim có chút không kiên nhẫn chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi, bây giờ cút ra ngoài cho ta.”
Lam Y Nhân cười nói: “Ông xã đi thôi, kịch nơi này đoán chừng không hay.”
“Khoan đã, ngươi không được đi.” Cẩu Tu Kim nở nụ cười bỉ ổi với Lam Y Nhân: “Vị mỹ nữ kia, ngươi có thể ở lại. Chỉ cần ngươi nghe lời, ta có thể dẫn ngươi đến gặp Hạ thần y, thậm chí còn giúp ngươi nhận được lời khuyên của ông ấy.”
“Ông ta không phải thần y sao? Tại sao còn phải đi khuyên người khác?” Lam Y Nhân cười lạnh: “Nghe qua không giống thần y, mà giống thần côn hơn.”
Cẩu Tu Kim nghe xong, cười ha hả một tiếng: “Mỹ nữ, ngươi cần chi quản nhiều như thế. Dù sao Hạ thần y đã sớm hơn một trăm tuổi, trong người có tiên khí. Cho ngươi lời khuyên, bảo đảm ngươi cũng có thể sống đến một trăm tuổi.”
Lam Y Nhân hơi tức giận nói: “Mạng ta cũng không đến mức ngắn như vậy. Còn nữa, ngươi nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút. Nếu không, ngươi sẽ tự mình gây họa cho mình đấy.”
“Vợ Tiểu Y Y, không cần thiết phải nói nhảm với loại người đó đâu.” Hạ Thiên hiển nhiên không còn kiên nhẫn: “Từ đại tiểu thư gì đó bên trong đúng không?”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Cẩu Tu Kim nheo mắt, chỉ tay vòa Hạ Thiên: “Ngươi đứng lại đó cho ta. Nếu không, ta đánh… A!”
Lời còn chưa nói hết, người này đã không có dấu hiệu bay lên, ngã vào trong hồ đằng xa.
“Ông xã, sao vậy?” Lam Y Nhân phát hiện tâm thái của Hạ Thiên dường như xảy ra thay đổi, không khỏi hỏi.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Không có gì. Ta muốn gặp mỹ nữ tuyệt thế, nhưng tên ngốc kia lại vướng víu quá.”
Lam Y Nhân cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười: “Vậy chúng ta vào gặp đi.”
“Ừm.” Hạ Thiên ôm lấy Lam Y Nhân bước đến trước căn phòng lớn, một cước đạp bay cửa phòng.
Tình huống trong phòng khiến Lam Y Nhân ngoài ý muốn không thôi.
Bên trong phòng khá trống trải, to như một quảng trường nhưng lại trống không, gần như tất cả đồ bài trí trong nhà đều không có.
Nhưng trên sàn nhà lại có mười mấy nam nữ trẻ tuổi.
Bọn họ đang nhắm chặt mắt, nằm trong khung hình ở một tư thế nhất định.
Dàn khung đều được cấu thành từ tiểu nhân phù lục, khá quỷ dị.
Chính giữa gian phòng là một bình phong dựng thẳng.
Thông qua khe hở, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái giường bên trong, một nữ nhân trẻ tuổi đang nằm, bên trên nữ nhân là một lão nam nhân râu tóc bạc trắng.
“Ngươi làm gì vậy?” Lam Y Nhân nhìn thấy, lập tức quát lớn một tiếng, chỉ vào lão nam nhân mà mắng: “Buông nàng ấy ra.”
Lão nam nhân tóc trắng giật mình, con ngươi co lại: “Hộ pháp.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Hộ pháp cái rắm.”
Trả lời hắn là một hàn quang đánh tới.
..
Chủ trạch Từ gia.
Là gia chủ đương thời của Từ gia, gần đây, tâm trạng của Từ Hoằng Duệ không được tập trung.
Một là bệnh tình con gái ông ngày một tăng lên, chẳng những ngủ say, cả người còn phát sinh thay đổi cực kỳ đáng sợ, khiến ông sợ hãi không thôi.
Hai là vị Hạ thần y kia. Người này là do Chu công tử tiến cử chữa bệnh cho con gái ông. Giai đoạn đầu, quả thật có chút hiệu quả, nhưng càng về sau, thủ pháp chữa bệnh lại càng quái dị.
Từ Hoằng Duệ đương nhiên đã phái người điều tra qua vị Hạ thần y đó, nhưng tin tức phản hồi về đều nói không có vấn đề.
Huống chi còn có Chu công tử đảm bảo, ông cũng không còn nghi ngờ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận