Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2612: Tâm đầu ý hợp

Một bên khác, tại biệt thự trên đỉnh núi đã bị san bằng, có ba người một nam hai nữ đang đứng.
Ninh Nhụy Nhụy có chút tò mò hỏi: “Nữ tử đó rốt cuộc là ai?”
“Không phải nàng ta tự nói rồi sao, thần tiên ư?” Thạch Thuần trả lời.
Ninh Nhụy Nhụy có chút buồn cười nói: “Trước đó chưa từng nghe thấy thần tiên gì đó, đây là sinh vật kiểu mới xuất hiện từ đâu vậy?”
“Không rõ, cơ mà hình như nàng biết anh rể, nhưng lại không rõ sự lợi hại của hắn.” Thạch Thuần lắc đầu, nhớ tới một chuyện: “Vừa nãy nàng ta nhắc đến ông nội gì đó, đoán chừng là kẻ chân chính đứng đằng sau.”
“Những người này cũng thú vị đấy.” Ninh Nhụy Nhụy cảm khái nói: “Ta về Giang Hải lâu như thế bọn họ không động thủ, kết quả ta mới tới Trường An đã đủ loại chuyện ập đến, mục đích là gì thật ra rất rõ ràng rồi.”
Thạch Thuần mở to mắt, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Nhụy Nhụy tỷ, ý của ngươi là những người này muốn ngăn cản ngươi tham gia đại hội Ẩn Tiên hả?”
“Tám chín phần là vậy.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu.
“Chậc chậc, Ninh Nhụy Nhụy à, cô đúng là càng ngày càng thông minh, bởi vì được nam nhân làm cho thoải mái sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ quen thuộc truyền đến từ xa, chỉ là riêng cái điệu âm dương quái khí này cũng đã khiến nàng nhớ kỹ.
“Tiền Mẫn Mẫn, quả nhiên cô chưa chết.” Ninh Nhụy Nhụy liếc mắt nhìn qua, thấy được một nữ tử cao gầy khoan thai bước ra từ bóng râm, “Khi nghe thấy tin tức ở chỗ Cao Nghiên tỷ ta còn cho rằng ta nghe nhầm.”
“Thật ra nhờ phúc của nam nhân ngươi ta đã chết một lần rồi.”
“Nhưng cũng nhờ phúc của hắn mà ta lại sống lại, hơn nữa còn trở thành chủng vật mới.”
Con người Tiền Mẫn Mẫn xảy ra biến hóa long trời lở đất, mái tóc trước kia đã không còn, đỉnh đầu bóng loáng cùng với làn da vẽ đủ thứ đồ án và văn tự kỳ quái, đôi mắt giống như hai hạt châu đen kịt không hề có chút linh động.
“Chủng vật mới?” Thạch Thuần nghe thấy từ này vô thức hỏi: “Lẽ nào là thần tiên mà nữ nhân vừa nãy nói sao?”
“Không sai, chính là thần tiên.” Tiền Mẫn Mẫn tán thưởng liếc nhìn Thạch Thuần, “Ồ, ngươi cũng rất thông minh đấy.”
Thạch Thuần lại hỏi: “Vị tỷ tỷ này, thế ngươi cùng một nhóm với đồ tóc dày lúc nãy sao?”
“Nàng ta cũng xứng à!” Tiền Mẫn Mẫn khinh thường cười nhạo, “Nữ nhân đó luôn miệng gọi là thần tiên, thật ra là sủng vật được nuôi ra do ăn mấy đan dược.”
“Ngươi cũng không phải thần tiên gì cả, là đồ vô dụng mà thôi.” Hạ Thiên nghe vậy có chút chán ghét, lười biếng nói.
Tiền Mẫn Mẫn cười khẩy, không tỏ vẻ gì nói: “Ngươi nói là đồ vô dụng, cũng không có sai.”
“Nhưng nếu như có thể trường sinh, chắc hẳn có vô số người muốn được làm kẻ vô dụng như ta.”
“Ta không hứng thú với việc ngươi là ai.” Ninh Nhụy Nhụy vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu đã sống lại thì ta hy vọng ngươi có thể trân quý cơ hội này, đừng nên làm những việc như tự tìm đường chết nữa.”
Tiền Mẫn Mẫn nhăn mũi khi nghe mấy câu này, nàng hừ lạnh nói: “Ninh Nhụy Nhụy, ngươi còn thật sự cho rằng mình là cô giáo tốt hả, bây giờ còn muốn giảng bài cho ta, không cảm thấy mắc cười sao?”
Ninh Nhụy Nhụy thở dài: “Ý là ngươi vẫn muốn tìm đường chết chứ gì?”
“Nàng không phải kẻ vô dụng, nói không chừng tìm chết chính là phương thức để sống tiếp.” Thạch Thuần bỗng dưng bay cao trí tưởng tượng, có chút do dự nói.
Lúc này Tiền Mẫn Mẫn thản nhiên nói: “Yên tâm đi, có Hạ Thiên ở đây ta không dám có suy nghĩ xấu gì đâu, hơn nữa hắn có hàng vạn cách để ta biến mất khỏi thế giới này.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Coi như ta không ở đây thì ngươi cũng không thể có bất kỳ ý nghĩ xấu với nữ nhân của ta.”
“Được, vậy ta sẽ làm như khi có ngươi và cả khi không có ngươi.” Tiền Mẫn Mẫn đảm bảo nói: “Dù sao ngươi mới là chủ nhân chân chính nắm giữ sự sống chết của chúng ta.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Tiền Mẫn Mẫn mỉm cười, không giải thích mà nói sang cái khác: “Trong lúc rảnh rỗi thì lão hội trưởng của Thiên Nhân Hội muốn gặp các ngươi, đi theo ta.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe vậy có chút nhức đầu: “Loại tổ chức vớ vẩn này có thể bớt xuất hiện được hay không.”
“Nhụy Nhụy tỷ, ngươi nói vậy là không đúng rồi.” Thạch Thuần trái lại rất vui vẻ, cười hì hì: “Phải có nhiều tổ chức bí mật kiểu vậy, chúng ta mới có nhiều trò hay.”
“Bằng không ở với anh rể chúng ta còn có thể làm gì, chỉ có nước bị tơi tả thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy nhất thời không thể phản phác, nếu như cuộc sống bình thường có khi thật sự bị Hạ Thiên thực hiện được ý đồ xấu, bởi vì quá chán.
“Này, Thuần nha đầu, hình như ngươi đang làm xấu hình ảnh của ta đấy.” Hạ Thiên vẻ mặt không vui trừng mắt với Thạch Thuần.
“Khỏi cần hình như, hơn nữa cũng không phải vậy.” Thạch Thuần nghiêm trang nói: “Ta nhớ rõ Hinh Hinh tỷ mở cửa hàng hoa không phải là bị ngươi ăn sạch sao.”
Hạ Thiên nghiêm túc giải thích: “Ta với Hinh Hinh tỷ là tâm đồng ý hợp, tình cảm sâu nặng đương nhiên phải thế, nha đầu ngươi thì biết cái gì hả.”
“Vậy Liễu Mộng a di cũng thế chắc?” Thạch Thuần bĩu môi, lời nói chọc thủng bản chất háo sắc của Hạ Thiên: “Cơ mà ta nghe nói, lần đầu tiên ngươi gặp Liễu Mộng a di đã đưa nàng gì đó.”
Hạ Thiên: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận