Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3025: Các ngươi còn chưa ăn cơm à?

Âm thanh này vừa vang lên, bốn người trong phòng lập tức thay đổi sắc mặt.
Nhất là Viên Nhất Phương. Vừa rồi hắn ta còn nói muốn giết Hạ Thiên, kết quả một giây sau đã bị đánh vào mặt.
Điều khiến cho hắn ta cảm thấy kinh khủng chính là Hạ Thiên đã đi theo hắn ta đến đây, nhưng trên đường đi hắn ta hoàn toàn không phát hiện ra. Điều này không phải nói rõ tu vi của Hạ Thiên cao gấp đôi hắn ta sao?
Ba người khác trong nháy mắt tan tác như chim muông, dùng tốc độ cực nhanh vọt ra ngoài.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn, Triệu Thanh Thanh ngăn trước cửa, cười lạnh: “Muốn chạy, đã muộn rồi.”
“Triệu Thanh Thanh, ngươi rõ ràng đang thẩm vấn bên trong cao ốc Thiên Đạo, tại sao ngươi lại ở đây?” Nữ nhân trẻ tuổi kinh sợ kêu lên.
Triệu Thanh Thanh đáp: “Ngươi cho rằng mình thông minh, có thế thân thì có thể lừa gạt tất cả mọi người?”
“Cái gì thế thân, đó là thuật phân thân.” Nữ nhân trẻ tuổi giải thích.
Triệu Thanh Thanh hơi khinh thường nói: “Thế thân cũng được, phân thân cũng được, đã dám trêu chọc chúng ta, ngươi cũng nên chuẩn bị đi chết đi.”
“Mọi người đừng sợ, chúng ta có bốn người, bọn họ chỉ có hai.” Nam tử trung niên bình tĩnh hơn, rất nhanh đã đưa ra quyết định: “A Phân, ngươi tiếp Triệu Thanh Thanh. Ba người chúng ta đối phó Hạ Thiên, mau chóng giải quyết. Kéo càng lâu, chúng ta lại càng thêm phiền phức.”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi đỡ hơn ba tên ngốc kia, nhưng cũng vẫn ngu ngốc.”
“Sư phụ, tại sao lại nói nhiễu khẩu lệnh như thế?” Triệu Thanh Thanh cảm thấy có chút buồn cười.
Viên Nhất Phương lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Người chúng ta muốn đối phó chính là ngươi. Trước đó, ta chỉ muốn thăm dò ngươi một chút mà thôi, nhưng ngươi cũng đừng cho rằng ngươi mạnh hơn ta.”
“Không phải cho là, mà ta thật sự mạnh hơn các ngươi.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Bởi vì ta là Hạ Thiên, Hạ Thiên đệ nhất thiên hạ. Ba người các ngươi cộng lại nhân với một vạn cũng không phải đối thủ của ta.”
“Khoác lác, đi chết đi.” Viên Nhất Phương cũng không cách nào chịu đựng được, nắm chặt nắm đấm đánh tới Hạ Thiên.
Một quyền này xác thực còn mạnh hơn trước gấp mấy lần, thậm chí còn vạch ra từng luồng quyền ảnh màu lam, tạo thành một trận mưa to gió lớn oanh kích Hạ Thiên.
“Bành, bành, bành!”
Mỗi một quyền của Viên Nhất Phương gần như đều dùng hết toàn lực, hơn nữa còn liên tục, uy lực quyền sau mạnh hơn quyền trước, cuối cùng đánh liên tiếp hơn ngàn lần.
Không chỉ căn phòng, ngay cả phạm vi vài dặm cũng không khỏi đung đưa, khiến cho không ít người đều tưởng rằng có động đất xảy ra.
“Cùng tiến lên, nếu không, phiền phức sẽ lớn hơn nữa.” Nam tử trung niên thấy nam tử yêu diễm vẫn còn đang quan sát, vội quát lớn.
Nam tử yêu diễm cắn răng, lập tức tháo dây thắt lưng ra quấn Hạ Thiên lại, phòng ngừa hắn bỏ chạy.
Nam tử trung niên vận đủ chân khí, khoang miệng trong nháy mắt to ra mấy chục lần chẳng khác nào con cóc, sau đó phồng miệng phun một ngọn lửa ra ngoài.
Một bên khác, Triệu Thanh Thanh và nữ nhân diện mạo bình thường bắt đầu quần nhau.
“Hừ, Tổ trưởng Thiên Đạo chẳng qua cũng chỉ bấy nhiêu.” Nữ nhân trẻ tuổi càng đánh càng hăng, thân hình như quỷ ảnh, không ngừng phân liệt. Một lát sau đã có hơn mười cái bóng vây đánh Triệu Thanh Thanh.
Mặt Triệu Thanh Thanh từ đầu đến cuối không hề có chút biểu cảm, càng không ngừng né tránh, nhượng bộ, dường như sắp sửa rơi vào thế hạ phong.
“Ngươi lại trốn à?” Nữ nhân trẻ tuổi càng thêm đắc ý, bỗng rạch động mạch tay phải của mình rút máu ra, sau đó ngưng tụ thành một cây chủy thủ huyết sắc, đâm thẳng vào tim Triệu Thanh Thanh.
Con ngươi Triệu Thanh Thanh bỗng dưng co rụt lại, hai tay khoanh lại trước ngực rồi lại mở ra, một tay đè cổ tay đối phương, một tay khác đẩy vào ngực vặn một cái, chỉ thấy cả người đối phương đều xoay tròn.
Bành.
Nữ nhân trẻ tuổi ngã xuống đất, chủy thủ huyết sắc trong tay cũng bắn ra ngoài.
“Ngươi có thể đi chết được rồi.” Triệu Thanh Thanh dùng tay ném cây chủy thủ, nhẹ nhàng đâm vào tim nữ nhân trẻ tuổi.
“A!”
Nữ nhân trẻ tuổi phát ra tiếng kêu thảm thiết, cơ thể và những cái bóng của mình cùng lúc giãy dụa, giống như một con cá sắp chết.
Triệu Thanh Thanh cũng không tiếp tục nhìn nữ nhân này nữa, cũng không đi giúp Hạ Thiên, bởi vì điều này hoàn toàn không cần thiết. Nàng đến bên cạnh hồ, quan sát thứ chất lỏng trong hồ và những dụng cụ kia.
“Tình huống không ổn rồi.” Nam tử trung niên nghe được đồng bạn kêu thảm, cũng muốn đi xem một cái nhưng ông ta đang bị cuộc chiến bên này quấn lấy, hoàn toàn không cách nào thoát thân.
Nam tử yêu diễm cũng cảm thấy không thích hợp. Nếu bọn họ thật sự khốn trụ Hạ Thiên, bọn họ đánh phải càng lúc càng nhẹ nhàng mới đúng, tại sao lại càng đánh càng khó khăn như thế, hơn nữa Hạ Thiên bị nhốt bên trong đến bây giờ cũng không phát sinh bất kỳ âm thanh gì. Điều này hoàn toàn không hợp lý.
Viên Nhất Phương thật sự hiểu ra bọn họ đã tính toán sai lầm, chỉ là không cách nào thoát thân.
Năm đấm của hắn ta đã không chịu sự khống chế của hắn ta, hoàn toàn tự động, không biết mệt mỏi đấm vào mặt Hạ Thiên.
“Các ngươi còn chưa ăn cơm à?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, cảm giác như sắp ngủ thiếp đi: “Chút thực lực đó mà cũng muốn giết ta, các ngươi nói đầu óc của mình có phải có bệnh không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận