Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3864: Ngươi đã thua

“Vợ Tiểu Tiểu Dương, thứ này tuyệt không nguy hiểm, rất dễ khống chế.”
Hạ Thiên bĩu môi nói: “Nàng không cần quá đề cao nó. Nó chỉ tương đương với một pháp bảo bình thường mà thôi. Với tu vi của nàng hiện tại, nàng đã có thể sử dụng nó.”
“Thứ này quá quý giá, ta không thể nhận. Chàng cho các tỷ muội khác đi.”
Dương San vẫn không dám nhận. Quan trọng nhất, nhận thức của nàng về bản thân vẫn không thay đổi.
Hạ Thiên nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, bây giờ nàng đang là người yếu nhất. Cho nàng thì nàng cứ nhận lấy đi.”
“Vậy ta nhận trước.”
Dương San suy nghĩ một chút, trong số các nữ nhân của Hạ Thiên, ngoại trừ những người đã đến Tiên Vân đại lục, trong số những người còn lại, quả thật nàng là yếu nhất. Vì thế, nàng đành tiếp nhận viên bảo châu kia.
Cảm giác khi cầm viên bảo châu có hơi lạnh, giống như một khối băng, nhưng cũng không lạnh đến mức đông cứng tay, dường như còn có chút ẩm ướt, có thể hòa tan bất cứ lúc nào.
Nhất thời, Dương San cảm thấy rất thích cái vật nhỏ này. Cho dù nó không phải pháp bảo, coi là vật phẩm trang sức cũng không tệ.
Dương San rất vui. Dù sao, chỉ cần là nữ nhân, tất cả đều rất ưa thích những đồ vật tự nhiên sáng lấp lánh, cho dù nó là bảo châu màu đen.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, như vậy mới đúng.”
Hạ Thiên thấy Dương San đã nhận, gật đầu mỉm cười.
“Nhưng cái này dùng như thế nào?”
Dương San nhìn qua một hai lần, vẫn không hiểu, lập tức hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên đáp: “Phương pháp cụ thể thì ta không rõ, nhưng chỉ cần nàng rót linh khí vào thì có thể sử dụng. Công năng còn lại, tự nàng chậm rãi tìm hiểu đi. Kiếm hoàn của tiểu muội chân dài cũng là do nàng ấy tự mình tìm hiểu ra đấy.”
“Ta biết rồi, cảm ơn ông xã.”
Dương San rất nhanh nghĩ thông suốt, liền tiếp nhận hảo ý của Hạ Thiên, sau đó ôm lấy hắn.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng không cần nói lời cảm ơn ta.” Hạ Thiên nói.
Dương San hôn Hạ Thiên một cái: “Cảm ơn như vầy có được không?”
“Còn thiếu rất nhiều.”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, biểu đạt lòng biết ơn thì phải có thành ý.”
Dương San cũng không trả lời, đưa tay chỉ về phía xa: “Tình huống của Ninh tiểu thư hình như không ổn. Chúng ta có cần ra tay giúp nàng ấy không?”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, lảng sang chuyện khác là không đúng đâu nhé.”
Mặc dù nói như vậy nhưng Hạ Thiên vẫn quay sang nhìn về phía Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy và nữ nhân áo tơi vẫn không ngừng thăm dò nhau, nhưng Ninh Nhụy Nhụy dường như đã bình tĩnh hơn, đang bắt đầu chiếm thượng phong.
“Không phải vừa rồi ngươi rất lợi hại sao, tại sao bây giờ lại không được?”
Ninh Nhụy Nhụy đã thăm dò được lai lịch của đối phương. Không có nước hồ quỷ dị tương trợ, nữ nhân đối diện chẳng khác nào hai người so với trước đó.
Sắc mặt nữ nhân áo tơi trắng bệch, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Ta là hậu nhân tiên tộc, làm sao ta có thể thua ngươi được? Nếu không phải tên kia đánh lén ta, đoạt linh bảo của ta, ta đã sớm diệt sạch các ngươi, làm gì có chuyện triền đấu với ngươi ở đây.”
“Nhưng nam nhân kia cũng chỉ là phàm nhân.”
Ninh Nhụy Nhụy giễu cợt: “Ngươi là hậu duệ tiên tộc, đụng phải nam nhân phàm nhân lại không làm gì được?”
Nữ nhân áo tơi lạnh lùng nói: “Hắn tuyệt đối không phải là nam nhân bình thường, trên người hắn chắc chắn có huyết mạch tiên tộc. Bằng không, tại sao hắn lại cường đại đến như thế?”
“Ngươi lấy cớ như vậy, chẳng qua ngươi không muốn thừa nhận mình bị phàm nhân đánh bại mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, mặc cho ngươi giảo biện như thế nào, ngươi vẫn không thay đổi được sự thật bản chất của ngươi chỉ là kẻ yếu, hơn nữa còn là một kẻ yếu lấn yếu sợ mạnh.”
“Nói hươu nói vượn, bây giờ ta giết chết ngươi.”
Nữ nhân áo tơi một lần nữa nhấc lên linh khí, trong nháy mắt vọt đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, hai tay như trảo phá không mà đến.
Ninh Nhụy Nhụy đứng im không nhúc nhích, ánh mắt ngưng tụ phát hiện ra sơ hở, lập tức nhấc chân đạp tới.
“Hừ, đối mặt với trảo phong của ta mà còn dám ra chân, đúng là vô tri.”
Nữ nhân áo tơi nhịn không được bật cười: “Bây giờ ta sẽ chém đứt chân của ngươi… hả?”
Lời còn chưa nói xong, bà ta phát hiện không ổn. Tuy nhiên, bà ta còn chưa lấy lại tinh thần, bên hông đã chịu một cước.
“Không ổn rồi.”
Nữ nhân áo tơi chịu một cước, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn.
Cũng không phải một cước này của Ninh Nhụy Nhụy quá mạnh, mà là linh khí trong cơ thể bà ta từ trong đan điền khí hải ra ngoài, vừa lúc đến mạch lạc chỗ hông thì bị đoạn mất.
Bị khí nghịch, ngũ tạng lục phủ đều hứng chịu xung kích, nữ nhân áo tơi phun ra một ngụm máu tươi.
“Hành khí mạch lạc của ngươi vô cùng rõ ràng, đây chính là đặc điểm đặc biệt của tiên tộc các ngươi sao?”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không cao hứng, thản nhiên nói: “Kể từ giờ phút này, ngươi đã thua.”
Vừa rồi, khi bà ta nhấc lên nước hồ quỷ dị, Ninh Nhụy Nhụy đã phát hiện một chút manh mối.
Mỗi lần nữ nhân này điều động linh khí, mơ hồ sẽ có một hắc tuyến từ trong đan điền khí hải chui ra ngoài, sau đó tản ra toàn thân.
Ninh Nhụy Nhụy không biết đây chính là do công pháp của đối phương đưa đến hay là đặc tính của tiên tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận