Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3908: Tại sao ngươi lại biết tên của ta?

“Nơi này quá yên tĩnh, không ồn ào như bên trên.”
Hố thấp nhất là một lao tù khá sạch sẽ. Một thiếu nữ áo trắng trên người quấn xích sắt nở nụ cười nói với Hạ Thiên: “Không có trà ngon đãi khách, chỉ có thể mời ngươi thử một chút linh khí ở chỗ của ta.”
Hạ Thiên cúi đầu nhìn thiếu nữ áo trắng: “Ngươi là cái thứ đồ chơi gì vậy?”
“Ta không phải đồ chơi, ta là nữ thần Thiên Sơn.”
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười, chỉ cho Hạ Thiên một băng ghế đá: “Cũng chính là sơn thần do linh mạch Thiên Sơn hóa hình, nhưng cách đây rất lâu ta đã bị ma tộc vây ở nơi này.”
Hạ Thiên cũng không khách sáo, tự nhiên ngồi xuống: “Vừa rồi là ngươi gọi ta?”
“Là ta.”
Thiếu nữ áo trắng cũng không tránh né, trực tiếp thừa nhận.
“Ngươi biết ta?”
Hạ Thiên hơi nghi hoặc một chút: “Nhưng ta không biết ngươi, cũng chưa từng gặp qua ngươi.”
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười: “Thật ra ta cũng giống như vậy.”
Hạ Thiên hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại biết tên của ta?”
“Bởi vì những người bên trên thường xuyên bàn tán về ngươi, ta ở đây nghe được.”
Thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng búng ngón tay, một sợi linh khí màu vàng nhạt bay đén trước mặt Hạ Thiên.
Hạ Thiên khoát tay: “Được rồi, ta không có hứng thú đối với thứ này.”
“Còn có người không thích linh khí?”
Thiếu nữ áo trắng nghi ngờ nói: “Linh khí mà ta dùng đã sớm trải qua luyện hóa, có thể trực tiếp phục dụng, hiệu quả còn tốt hơn do chính ngươi vận chuyển chu thiên mà lưu lại.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Từ trước đến nay ta không vận chuyển cái gì là chu thiên cả.”
“Ngươi đúng là có chút kỳ quái.”
Sự nghi hoặc trong mắt thiếu nữ áo trắng càng lúc càng đậm: “Phàm nhân muốn tu tiên, nhất định phải khai khiếu trước, sau đó tẩy tủy phạt xương, rồi dẫn khí nhập thể, dựa vào tuần hoàn cơ thể loại bỏ tạp chất, tích trữ tinh hoa trong đan điền khí hải. Bình thường, mỗi lần vận chuyển, linh khí lưu lại còn chưa đến một phần trăm. Cho nên phàm nhân tu tiên khó như lên trời.”
“Ngừng ngừng ngừng.”
Hạ Thiên bực bội, cắt ngang lời nói của nữ nhân kia: “Ta không cần ngươi phổ cập khoa học cho ta làm sao để tu tiên. Nói thẳng đi, ngươi tìm ta để làm gì?”
Thiếu nữ áo trắng ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, đã lâu rồi không có ai tán gẫu với ta. Bây giờ nói chuyện lại có chút không dừng được.”
Do dự một chút, nàng thấy sắc mặt Hạ Thiên, mặc dù nhìn không kiên nhẫn nhưng cũng không tức giận.
“Ta muốn ngươi giúp ta thoát khốn khỏi nơi này, không biết có được không?”
Thiếu nữ áo trắng hiển nhiên biết yêu cầu của mình có chút không thích hợp, ngoài miệng càng không ngừng giải thích: “Đương nhiên điều này có chút đường đột. Chúng ta vốn không quen biết, cũng không có giao tình. Ta mạo muội như vậy, đích thật không được thích hợp. Nhưng ta cũng không còn cách nào khác. Ta chờ nhiều năm như thế, cũng chỉ có lần này. Không biết vì sao, lực trấn áp của bảo tháp bỗng nhiên giảm bớt, ta cảm giác….
“Được.” Hạ Thiên đồng ý.
Thiếu nữ áo trắng sợ Hạ Thiên từ chối, liền nói tiếp: “Đương nhiên, nếu ngươi không đồng ý cũng không sao. Dù sao ngươi giết người bên trên cũng xem như giúp ta rồi. Yêu cầu ngươi làm chuyện kia, quả thật có chút… Hả, ngươi vừa nói cái gì?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta nói được.”
“Ngươi đồng ý?”
Thiếu nữ áo trắng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Ngươi nghe không hiểu tiếng người à?”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói.
“Nghe hiểu nhưng không nghĩ đến ngươi lại đồng ý.”
Thiếu nữ áo trắng còn chuẩn bị đầy đủ những lời cần nói, tự mình mô phỏng mấy chục vạn lần, thậm chí còn suy nghĩ làm sao từng bước một cho đối phương chỗ tốt, nhưng lại không nghĩ đến hoàn toàn không dùng được.
Nàng đứng lên, đi tới đi lui trong nhà lao, thỉnh thoảng dừng lại nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên tự tin nói: “Ta biết ta đẹp trai, là soái ca đệ nhất thiên hạ nhưng ngươi cũng đừng nhìn ta như thế, ta sợ ngươi sẽ yêu ta mất.”
“Vì sao ngươi lại đồng ý?”
Thiếu nữ áo trắng đưa ra nghi vấn của mình: “Ngươi không sợ ta cùng một bọn với đám người bên trên sao? Ngươi không sợ ta có ý đồ khác? Ngươi không hỏi vì sao ta lại bị nhốt ở đây à?”
Hạ Thiên thản nhiên nói: ‘Ngươi có cùng một bọn với đám người kia hay không, ta nhìn là biết. Ngươi có ý đồ khác hay không, tại sao lại bị giam ở đây, tất cả đều chẳng liên quan đến ta, đồng thời ta cũng chẳng có hứng thú muốn biết.”
“Ta hoàn toàn không có bất kỳ ý đồ nào với cơ thể của ngươi, điều này ngươi yên tâm.”
Thiếu nữ áo trắng vội giải thích.
Hạ Thiên nói: “Chỉ cần ngươi không thèm cơ thể của ta, hết thảy đều dễ nói. Bởi vì ta cũng không thích dạng người giống như ngươi.”
Thiếu nữ áo trắng thật sự không thể nào hiểu được Hạ Thiên suy nghĩ cái gì. Nàng hỏi tiếp: “Ngươi không sợ đắc tội đám ma tộc kia sao? Bọn họ vẫn còn chưa phát huy hoàn toàn sức mạnh của mình. Trước kia ta cũng đã phản kháng qua, nhưng đã thất bại, sau đó bị nhốt ở đây.”
“Ta đã từng xử lý mấy tên ma tộc rồi.”
Hạ Thiên ung dung nói: “Đám ngu ngốc đó khiến ta cảm thấy khó chịu. Nếu không phải không tìm thấy nơi ở của bọn chúng, ta đã sớm trảm thảo trừ căn bọn chúng rồi.”
Thiếu nữ áo trắng chậm rãi đáp: “Nơi ở của bọn họ ở bên trong một bí cảnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận