Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4375: Nghịch Thiên đệ bát châm (02)

Hai vợ chồng ôm con trai rời khỏi biệt thự.
“m Vô Vũ, ngươi đến ngã tư đường chờ sẵn đi.” âm Hậu đứng ở ban công biệt thự đưa mắt nhìn hai người rời đi, sau đó dặn dò: “Đứa bé này là lô đỉnh khó có được, có tác dụng rất lớn với ta.”
Hai vợ chồng Tiêu Đại Minh mơ mơ màng màng ngồi xe đến ngã tư đường phồn hoa nhất thành phố Giang Hải.
“Mẹ, có phải chúng ta lại gặp rắc rối rồi hay không?” Đứa bé bỗng nhiên lên tiếng.
Vương Tú Phân lắc đầu: “Không có, Tiểu Thiên ngoan nhất, làm sao gặp rắc rối được chứ?”
“Cha mẹ định ngày mai đưa con đến nhà trẻ.” Tiêu Đại Minh cũng cười nói: “Đến lúc đó, con sẽ gặp những người bạn giống con, nghịch ngợm gây sự…”
Vương Tú Phân nghe xong, gương mặt cứng lại, nhịn không được nói sang chuyện khác: “Tiểu Thiên, con muốn ăn gì, mẹ mua cho con?”
“Con muốn ăn kem ly.” Đứa bé ngẩng đầu chỉ vào một cửa hàng đằng xa.
“Được, để mẹ mua cho con.” Vương Tú Phân nói xong, liền định tiến lên phía trước.
“Khoan đã.” Tiêu Đại Minh bỗng nhiên đưa tay gọi vợ của mình lại. Do dự một chút, hắn ho nhẹ: “Ta đi hút điếu thuốc, ngươi mang con đi mua kem đi, thuận tiện dạo chơi xung quanh.”
Đứa bé cao hứng nắm lấy tay của mẹ, chợt phát hiện tay của mẹ cậu lạnh buốt.
“Mẹ, tay mẹ lạnh quá, để con giúp mẹ làm ấm.”
Đứa bé thuận miệng nói, nhưng Vương Tú Phân lại thật sự cảm nhận được một hơi nóng.
Chính hơi nóng này lại khiến nàng rùng mình, trong đầu không tự chủ được hiện lên cảnh tượng mình bị đốt thành tro.
Không phải chuyện như vậy, tuyệt đối không có chuyện như vậy.
Ý thức của Hạ Thiên trong thời khắc này bỗng nhiên xuất hiện ba động mãnh liệt.
Hắn biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, nhưng ký ức của hắn tuyệt đối không phải chuyện như vậy.
Tâm Ma Lão Tổ dám tự tiện xuyên tạc trí nhớ của hắn.
Nhưng nhất thời, Hạ Thiên cũng không còn cách nào.
Đã không có cách dập tắt hình ảnh trước mắt, cũng tạm thời không thể khôi phục ý thức của mình.
Được, ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi muốn chơi trò gì.
Lửa giận của Hạ Thiên từ từ tích lũy.

Hình ảnh lại chuyển đổi.
Một đứa bé ba tuổi cầm ly kem trong tay, đứng ăn giữa ngã tư đường phồn hoa.
Nó bình tĩnh nhìn người qua lại. Mẹ nó nói muốn đi nhà vệ sinh, bảo nó ngoan ngoãn ở đây chờ, đừng đi lung tung.
Thật ra nó đã đoán được chuyện gì xảy ra. Bởi vì nó rất thông minh, chẳng những thông minh hơn so với người đồng lứa, thậm chí còn muốn thông minh hơn cả người trưởng thành.
Nhưng nó cũng sớm ý thức được nó không thể thông minh như vậy, không nên thông minh như vậy, càng không được thông minh như vậy.
“Anh bạn nhỏ, ngươi ở đây làm gì? Lạc đường sao?”
Một lát sau, rốt cuộc có một nữ nhân mặc áo trắng tiến lên bắt chuyện với đứa bé: “Nhà của ngươi ở đâu, tỷ tỷ đưa ngươi về nhà có được hay không?”
“Không được, bởi vì ngươi quá xấu.” Đứa bé nam trả lời rất dứt khoát.
Sắc mặt nữ nhân mặc áo trắng lập tức trở nên khó coi: “Đứa bé như ngươi thật sự khiến người ta không thích chút nào.”
“Đúng rồi, bởi vì ngươi không xứng để thích ta.” Giọng điệu của đứa bé khá già dặn. Cậu nghiêm túc nói: “Ta có người thích rồi, bây giờ ta đang chờ nàng ấy.”
Nữ nhân mặc áo trắng bị chọc cười: “Anh bạn nhỏ, ngươi đang đùa à? Ngươi đang chờ ai vậy? Nàng ấy có xinh đẹp như tỷ tỷ ta không?”
“Nàng ấy rất xinh đẹp, còn đẹp hơn ngươi gấp trăm lần, không, gấp một vạn lần.” Đứa bé vừa ăn kem ly vừa nói: “Chúng ta dự định bỏ trốn, ngươi đừng nên ở đây ảnh hưởng ta, bởi vì nàng ấy nhìn thấy sẽ ăn dấm.”
Nữ nhân mặc áo trắng nghe xong, cười còn lợi hại hơn nữa: “Ngươi đúng là thú vị. Ngươi mới bao lớn mà đòi bỏ trốn? Đứa bé gái nhà nào bị ngươi lừa gạt vậy?”
“Không phải bé gái, mà là một tỷ tỷ đẹp như tiên nữ.” Đứa bé nam ăn ly kem rất chậm, nhưng điều kỳ quái là, trời nóng như vậy nhưng ly kem lại không có dấu hiệu hòa tan.
Nữ nhân mặc áo trắng vạch trần: “Anh bạn nhỏ, thôi ngươi đừng chém gió nữa, ngươi bị cha mẹ vứt bỏ ở đây sao? Vừa rồi ta nhìn thấy mẹ của ngươi đón xe bỏ đi rồi. Bây giờ ngươi chính là một đứa bé bị vứt bỏ.”
“Không phải. ’ Đứa bé nam kiên định lắc đầu, nhưng ánh mắt lại như ầng ậc nước: “Ta đang chờ vợ của ta. Nàng ấy đã đồng ý cùng ta bỏ trốn.”
Nữ nhân mặc áo trắng khẽ cười một tiếng: “Tính tình vẫn rất bướng bỉnh, vậy ta muốn chờ xem ngươi có thể chờ được ai.”
“Hắn đang chờ ta.” Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
Nữ nhân mặc áo trắng ngạc nhiên quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ cổ trang che dù.
Nữ nhân này xác thực rất đẹp, đẹp đến mức lòng người phải say, kinh tâm động phách, thậm chí nàng còn không dám thở mạnh.
“Thần Tiên Tỷ Tỷ, ngươi đã đến.” Đứa bé nam cũng bất ngờ nhưng ngoài miệng lại không chịu thua, mỉm cười về phía vị nữ tiên tử kia.
Nữ nhân xinh đẹp cầm lấy tay đứa bé, cười nói: “Đã đồng ý cùng nhau bỏ trốn, ta sao có thể lỡ hẹn được?”
“Người quái dị, ta phải đi với Thần Tiên Tỷ Tỷ rồi, ngươi cứ tiếp tục ở lại đây đi.”
Đứa bé nam mỉm cười, thuận tay nhét ly kem vào tay nữ nhân mặc áo trắng: “Cái này tặng cho ngươi, ngươi hẳn sẽ không ghét bỏ chứ, tốt nhất ngươi nên ăn nhanh, không là nó tan đấy.”
Nữ nhân mặc áo trắng trơ mắt nhìn đứa bé nam được nữ nhân tiên tử nắm tay biến mất trong biển người. Chờ nàng lấy lại tinh thần, ly kem đã tan mất.
Từ đằng xa loáng thoáng có âm thanh truyền đến.
“Ngươi tên gì?”
“Ta không biết.”
“Vậy ta gọi ngươi là Hạ Thiên có được không?”
“Được, Thần Tiên Tỷ Tỷ, ngươi tên gì?”
“Ta họ Tiêu…”
Không đúng.
Ý thức trong đầu Hạ Thiên được mang về tình huống năm đó. Mặc dù có một vài chỗ không khớp nhưng bởi vì Thần Tiên Tỷ Tỷ xuất hiện, hắn có thể tha thứ cho sai lầm của tất cả mọi người.
Nhưng đáng tiếc tâm ma lại xuyên tạc tên của Thần Tiên Tỷ Tỷ, hắn tuyệt đối không cách nào tha thứ.
Thần Tiên Tỷ Tỷ là ấm áp đầu tiên mà hắn cảm nhận được ở nhân gian.
Hắn không cho phép bất cứ kẻ nào bất kính với nàng, mạo phạm tên của nàng lại càng không thể tha thứ.
Bành.
Một suy nghĩ, hình ảnh vỡ nát.
Tiếp theo, hình ảnh trước đó cũng vỡ nát.
Rất nhanh đưa đến phản ứng.
Vô số thế giới cũng theo đó mà sụp đổ. Từ nhân gian chói lọi nhiều màu đổ sụp thành những mảnh vỡ, sau đó bị một con sông lớn vắt ngang thu nạp, biến thành vật trôi nổi trong nước, rồi biến mất không thấy.
“Ngươi phải chết.” Hạ Thiên khôi phục tất cả ý thức. Ngân châm của hắn đâm vào chỗ sâu nhất của Tâm Ma Lão Tổ.
“A, không thể nào.”
Tâm Ma Lão Tổ phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Không, ta mà chết, sẽ có vô số người chôn cùng, bao gồm cả ngươi, còn tất cả những người mà ngươi quan tâm.”
“Vậy ngươi lại càng phải chết.”
Trong đầu Hạ Thiên bỗng nhiên sáng lên một luồng ánh sáng.
“Thiên đạo tại ta, ngươi không thể nào thắng được ta.”
Tâm Ma Lão Tổ phát ra tiếng kêu hung ác. Tất cả huyết dịch màu vàng bên trong trái tim lập tức sôi trào lên, thông qua mạch máu bơm về phía tất cả tinh vực, truyền đến chư thiên vạn giới.
Tất cả mọi người ở tinh cầu dưới cờ liên minh tu tiên trong nháy mắt đều cảm thấy trái tim của mình như muốn phát nổ.
“Thiên đạo tại ta, vậy ta sẽ nghịch lại thiên.”
Ngân châm của Hạ Thiên bỗng nhiên nhấp nháy một luồng ánh sáng.
Đúng vào lúc này, hư không cuồn cuộn lôi vân.
“Đây chính là thiên kiếp?” Gương mặt Tâm Ma Lão Tổ hiện lên sự kinh hãi: “Tại sao thiên kiếp lại đến đây? Cũng không thể nào lại nồng đậm đến như vậy?” Tiếp theo, hình như hiểu ra cái gì đó, nó nghiến răng nghiến lợi với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, cái tên điên này, ngươi dám tập hợp chín lần thiên kiếp cùng một chỗ, độ một lần duy nhất. Ngươi đang tự tìm đường chết, lại còn muốn kéo ta vào, kéo toàn bộ sinh linh chư thiên vạn giới chôn cùng. Ngươi quả nhiên là Hỗn Độn Thiên Ma, không, ngươi chính là hỗn độn.”
Hạ Thiên mắt điếc tai ngơ, dùng ngân châm dẫn kiếp, vô số kim lôi đánh xuống, nổ tung bên trong cơ thể Tâm Ma Lão Tổ.
“Chỉ có ngươi chết, không có ai chôn cùng.” Hạ Thiên cười nói: “Bởi vì đây cũng chính là châm thứ tám của Nghịch Thiên Bát Châm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận