Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1898. Hắn là thần y

“Được rồi, được rồi, đừng kích động, quán bar của chúng ta thường có người nổi tiếng, ông chủ cũng nói, nhìn thấy người nổi tiếng không nên đi lên xin ký tên hay gì đó, lý do những người nổi tiếng đó thích đến quán của chúng ta là vì họ có thể ở đây yên tĩnh uống rượu.” Đến lượt người phục vụ bắt đầu khuyên bạn đồng nghiệp của mình.
“Ta đã biết, nhưng ta thực sự thích hắn, ừm, ta sẽ đi chào hắn.” Người phục vụ vội vàng đi về phía thanh niên đầu trọc vừa bước vào.
Thanh niên đầu trọc kia chính là ca sĩ nổi tiếng Kim Soái, thực ra nếu nói về tướng mạo thì hắn không tính là đẹp trai, chỉ là hát hay, có rất nhiều người hâm mộ.
Đúng, đây là một người thuộc phái thực lực, hắn cũng đi vào một mình, chắc có quá nhiều người yêu mến hắn bên ngoài, khiến hắn rất hoảng sợ nên mới đến Thiên Sứ bar này.
“Huynh đệ, ta có thể ngồi ở đây được không?” Kim Soái liếc nhìn xung quanh, thấy chỗ Hạ Thiên còn một ghế trống, liền bước tới.
Thật ra trong quán còn rất nhiều chỗ trống, cũng không biết Kim Soái có phải là tự dưng não teo lại không, nhất định phải đến chỗ Hạ Thiên ngồi.
“Ta không thích ngồi với nam nhân.” Hạ Thiên uể oải nói.
“Ừm, chuyện đó, huynh đệ, ngươi không biết ta à?” Kim Soái giật mình, hiện tại hắn đỏ bừng cả mặt.
“Ta không phải là huynh đệ của ngươi, ta cũng không biết ngươi.” Hạ Thiên hơi không kiên nhẫn: “Ngươi muốn ngồi đâu cũng được, đừng ngồi với ta…”
“Quao, ngươi là Kim Soái sao?” Lúc này, một giọng nói hơi khoa trương vang lên, chính là Lữ Văn chạy tới: “Sư huynh, sư huynh ơi, ngươi quen siêu sao Kim Soái sao? Ngươi lợi hại thật đó!”
Trong tích tắc, Lữ Văn lại bắt đầu sùng bái Hạ Thiên.
“Văn Văn sư muội, ta đã chữa khỏi mắt cho ngươi rồi, sao mắt ngươi còn kém như thế?” Hắn có chút không vui: “Sao ta có thể quen hắn?”
Không đợi Lữ Văn nói, Hạ Thiên lại nhìn Kim Soái lần nữa: “Tên của ngươi là Kim Soái? Trông ngươi xấu xí như vậy, sao lại lấy cái tên như vậy chứ?”
“Sư huynh à, đừng nói nhảm nữa, Kim Soái người ta mới không hề xấu, nhìn hắn ngầu biết bao nhiêu!” Lữ Văn lập tức bất mãn: “Sư huynh, để ta nói với ngươi, hắn hát rất hay, ta rất thích những bài hắn hát.”
Không để Hạ Thiên lên tiếng, Lữ Văn lại nhìn Kim Soái: “Ừm, Kim Soái ca, ngươi có thể ký tên cho ta không?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ta sẽ ký ngay cho ngươi.” Kim Soái gật đầu ngay, thật ra hắn không phải kiểu người tuỳ tiện tặng chữ ký cho người ta, nhưng vừa rồi bị Hạ Thiên ‘đánh’ mạnh như vậy, giờ gặp người hâm mộ thì hắn cảm thấy được chữa lành ngay lập tức, đồng ý ký ngay.
“Vị tiểu thư này, trong quán bar của chúng ta, không thể tìm người nổi tiếng xin chữ ký.” Bên cạnh truyền đến một giọng nói, đó là người phục vụ thích Kim Soái: “Nếu ngươi tiếp tục quấy rối khách của chúng ta, ta e rằng chỉ có thể mời ngươi ra ngoài.”
“Gì cơ? Sư huynh, ta, ta chỉ xin chữ ký thôi cũng không được sao?” Lữ Văn có chút lo lắng.
“Nè, có phải ngươi có bệnh không?” Hạ Thiên đột nhiên không vui, tốt xấu gì thì đây cũng là sư muội hắn, không thể bị bắt nạt được: “Ngươi không thấy tên xấu xí kia đang quấy rối ta sao? Sao ngươi không đuổi hắn ra ngoài?”
“Tiên sinh, đừng gây sự vô lý, sao Kim tiên sinh lại quấy rối ngươi được?” Người phục vụ lập tức không vui, nàng vốn là người yêu thích Kim Soái, hơn nữa vừa nghe đồng nghiệp nói Hạ Thiên rất kỳ quái, hiện tại đương nhiên không có ấn tượng tốt với hắn, lời nói cũng có phần thô lỗ.
“Này, ngươi hỏi gia hoả không đẹp trai đó đi, có phải hắn đến đây làm phiền ta không?” Hạ Thiên càng không vui.
Kim Soái mở miệng định nói, nhưng người hâm mộ bồi bàn của hắn đã tức giận trước: “Ta nói ngươi không biết xấu hổ hay sao? Ngươi cũng không nhìn vào gương xem mình trông như thế nào, thân phận của Kim tiên sinh người ta là gì chứ? Hắn là đại minh tinh, còn thân phận của ngươi là gì? Hắn hà tất phải quấy rầy một nhân vật nhỏ như ngươi sao?”
Thực ra quán bar bây giờ cũng không ồn ào, mà nhân viên phục vụ quát lên lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý, nhiều người lập tức nhận ra Kim Soái, tuy nhiên có lẽ là do ở đây thường có người nổi tiếng nên mọi người cũng tỏ ra khá bình tĩnh.
“Đừng nói nhảm, sư huynh ta không phải là nhân vật nhỏ.” Lúc này, Lữ Văn không nhịn được phản bác giúp hắn.
“Ôi, tưởng là đại nhân vật gì à?” Nữ phục vụ cười lạnh: “Còn sư huynh sư muội nữa, ta nghĩ các ngươi còn chưa tốt nghiệp đâu đúng không? Học trường đại học nào thế?”
Chà, Hạ Thiên và Lữ Văn trông hơi giống sinh viên đại học, đặc biệt là Lữ Văn, một sinh viên đại học chân chính.
Lữ Văn quay đầu nhìn Y Tiểu m, hiển nhiên là hy vọng Y Tiên tỷ có thể tới giúp, nhưng bây giờ, nàng ấy có vẻ không muốn ra mặt, bởi vì nàng ấy đang nhìn điện thoại.
“Sư huynh ta không phải là sinh viên đại học, hắn là thần y.” Cuối cùng Lữ Văn cũng nói, nàng không biết nhiều về Hạ Thiên, nhưng nàng biết Hạ Thiên là thần y, vả lại nàng chắc chắn về chuyện đó.
“Thần y?” Một giọng nói truyền đến từ bên cạnh: “Tiểu muội muội, vậy thì thật là trùng hợp, hiện giờ ta hơi khó chịu, ngươi có thể bảo thần y sư huynh của ngươi kiểm tra giúp ta được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận