Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1844. Tô đại thiếu

“Oa, thật đúng là ở đây." Hàm Hàm có chút hâm mộ, “Nàng ta thật là xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt."
“Đó là chuyện dĩ nhiên, vợ của ta chắc chắn xinh đẹp, dáng người tốt rồi." Hạ Thiên nói một cách đương nhiên.
Liễu Hàm còn đang muốn nói điều gì đó thì bị một giọng nói chặn lại: “A? Liễu Hàm, đây là bạn trai mới của ngươi sao?"
“Nè, ngươi có biết nói chuyện hay không hả? Ngươi mới là người có bạn trai mới, ta cũng chưa đi tìm bạn trai đâu!” Hàm Hàm lập tức mất hứng, “Còn nữa, hắn không phải là bạn trai mới của ta, hắn là anh rể của ta!"
“Ồ, Liễu Vân Anh, thì ra đây là bạn trai mới của ngươi sao?” Người kia lập tức chuyển sang mục tiêu khác.
Ừm, thật ra người đang nói chuyện cũng là nữ nhân, nhìn qua thì khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng dấp cũng không tệ lắm, nhưng nghe giọng điệu kia thì đối phương chắc có quan hệ không tốt lắm với hai chị em Liễu Vân Anh.
“Tô Ngữ, nếu ngươi không biết cách nói chuyện thì câm miệng lại đi, người đó cũng là anh rể của ta." Liễu Vân Anh hừ nhẹ một tiếng, “Nhưng đầu óc của ngươi luôn luôn chẳng ra gì, cho nên ta không so đo với ngươi."
“Không phải chứ, hắn cũng là anh rể của ngươi?” Nữ nhân tên Tô Ngữ kia lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, “Liễu Vân Anh, ngươi cũng ba mươi tuổi rồi phải không? Vậy chị của ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Không ngờ chị của ngươi cũng thích ăn cỏ non giống như em mình vậy."
Hứa Như đã biến mất ở nơi cầu thang cho nên sự chú ý của mọi người lại trở về bên này, mà cuộc đối thoại giữa hai chị em nhà họ Liễu và Tô Ngữ đã hấp dẫn tất cả mọi người nhìn về nơi đây.
“Cái tên xấu xí nhà ngươi nói gì đó?” Một giọng nói bất mãn vang lên, người lên tiếng chính là Hạ Thiên, “Ngươi nói hai người các nàng thì không sao, nhưng đừng nói xấu vợ của ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi càng xấu hơn."
“Đúng rồi đó anh rể, ngươi mau dạy dỗ nàng đi! Người này đã xấu xí còn thích nói lung tung, thật sự đúng với câu kẻ xấu xí nhiều tác quái!” Hàm Hàm lập tức đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió.
“Liễu Hàm ngươi nói cái gì đó? Ngươi mới là kẻ xấu xí!” Tô Ngữ tức điên, tiếp đó, nàng ta lại chuyển hướng Hạ Thiên, “Còn ngươi nữa! Cũng không nhìn xem mình trông như thế nào, một tên tiểu bạch kiểm ăn bám như ngươi mà cũng dám nói ta......"
“Bang!"
Một cái tát vang dội cắt đứt lời của Tô Ngữ.
“Câm miệng lại cho ta!” Một giọng nói tức giận vang lên, mà khi nhìn thấy người kia là ai, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
“Là Tô đại thiếu."
“Tại sao Tô đại thiếu lại đánh Tô Ngữ? Tô Ngữ không phải người của nhà họ Tô sao?"
“Ngươi hiểu gì chứ? Thật ra Tô Ngữ không có quan hệ gì với nhà họ Tô cả."
“Ta nghe nói Tô Ngữ cũng coi như là họ hàng nhà họ Tô mà, có điều không phải trực hệ thôi."
“Nói nhảm, nhà họ Tô chỉ có một vị đại tiểu thư là Tô Bối Bối."
......
Một đám người bàn tán ầm ĩ, bởi vì người mới vừa đánh Tô Ngữ một bạt tai không phải ai khác chính là Tô Tiểu Xán.
Mặc dù mấy năm nay, nhà họ Tô không nổi danh lắm nhưng vẫn có rất nhiều người biết rõ địa vị của nhà họ Tô ở Giang Hải. Đây là gia tộc lớn chân chính, mấy gia tộc mới xuất hiện kia hoàn toàn không thể sánh bằng.
Bây giờ, Tô Ngữ đang nhìn Tô Tiểu Xán với ánh mắt không tin được, hiển nhiên không rõ tại sao mình lại bị đánh.
Nhưng một giây sau mọi người lại phát hiện, Tô Tiểu Xán đã nhanh chóng bước về phía Hạ Thiên.
“Hạ Thiên, ngươi tới đây lúc nào vậy?” Tô Tiểu Xán đi đến trước mặt Hạ Thiên, trông có vẻ rất khách khí, “Bối Bối gọi điện thoại cho ngươi à? Nha đầu kia cũng không nói với ta một tiếng, ta còn tưởng rằng ngươi không tới chứ."
Dừng một chút, Tô Tiểu Xán lại nói: “Nếu sớm biết ngươi tới thì ta đã đi đón ngươi rồi."
“Ừm, ta vừa tới được một hồi." Hạ Thiên thuận miệng nói: “Bối nha đầu nói ngươi có việc muốn ta giúp đỡ, cuối cùng là chuyện gì?"
“Xì, còn có thể là chuyện gì nữa? Tám phần mười là Tô đại thiếu gia muốn lấy lòng Hứa Như tỷ." Hàm Hàm ở bên cạnh bĩu môi, “Ta nghe nói hắn đang theo đuổi Hứa Như, hôm nay lại gọi anh rể tới đây, tám phần mười là để ngươi xem bệnh cho con gái của nàng ấy."
“Ách, cái kia…. Hàm Hàm à, ngươi không biết con gái không nên quá thông minh sao?” Trên mặt của Tô Tiểu Xán hiện lên chút xấu hổ, nguyên nhân rất đơn giản, nha đầu đó nói hoàn toàn chính xác rồi.
Tô Tiểu Xán nhìn Hạ Thiên rồi tiếp tục thấp giọng nói: “Hứa Như chính là chủ nhân nơi đây, nàng có một cô con gái, thân thể của nàng ấy......"
“Ta vừa thấy được, quả thật là bị bệnh." Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nhưng ánh mắt của ngươi chẳng ra sao cả, cái người Hứa Như kia không đẹp chút nào."
“Hạ Thiên à, không phải ai trên thế giới này cũng có thể trưởng thành giống như Bối Bối." Tô Tiểu Xán có chút cạn lời, “Trong mắt ta thì Hứa Như đã rất xinh đẹp rồi, hơn nữa trên người nàng có một khí chất đặc biệt hấp dẫn ta."
Nhìn Tô Tiểu Xán và Hạ Thiên thấp giọng nói chuyện, những người khác đã rõ ràng, hóa ra Hạ Thiên và vị Tô đại thiếu gia này có quan hệ rất tốt, chẳng thể trách Tô Ngữ bị đánh.
Có điều mọi người bắt đầu tò mò, rốt cuộc thì người này là ai?
Người đó là anh rể của Liễu Vân Anh và Liễu Hàm, lại còn quen biết Tô Tiểu Xán, nhưng mà hình như không có người như vậy ở thành phố Giang Hải thì phải? Thậm chí rất nhiều người còn nghi ngờ, chị của Liễu Hàm và Liễu Vân Anh là ai?
“Tô Tiểu Xán, lần này ngươi không thắng được ta đâu!” Hiện tại, có một giọng nói truyền đến, người nói chuyện chính là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, dáng dấp không tệ, hiện tại trên mặt hắn đang vô cùng đắc ý.
Nam nhân đi về phía Tô Tiểu Xán, tiếp tục nói: “Ta nghe nói ngươi vẫn luôn tìm bác sĩ trị bệnh cho con gái của Hứa Như, nhưng chắc chắn là ngươi không ngờ được lần này ta đã tìm được ai đâu! Bây giờ, ta sẽ để cho ngươi trơ mắt nhìn ta ôm mỹ nhân về, ha ha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận