Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3931: Hoặc ngươi biến hoặc ta giết ngươi

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào.”
Tiết Vạn Tinh thật sự không thể nào hiểu được. Ông ta phát hiện mình đã không cách nào vụ hóa, thậm chí cũng không cách nào né tránh, hơn nữa còn đau gấp bội: “Vì sao lại như thế? Lão phu là tiên nhân mà."
Bành.
Hạ Thiên lại một quyền đập tới, khó chịu nói: “Ngươi còn trò mới gì không? Chẳng lẽ ngay cả từ mới cũng không có sao?”
“Đừng, đừng đánh nữa.”
Tiết Vạn Tinh phát hiện mình không cách nào né tránh nắm đấm của Hạ Thiên, cơn đau càng lúc càng mãnh liệt, khiến cho ông ta không cách nào chịu đựng được, cũng không còn làm ra vẻ tiên nhân như trước: “Bổn tiên… không, lão phu nhận thua, tha cho ta một mạng đi.”
Bành.
Hạ Thiên một quyền đập xuống.
Phốc.
Tiết Vạn Tinh thống khổ không chịu nổi, mặt bị đánh đến không còn hình dáng, oán giận nói: “Lão phu đã nhận thua, còn cầu xin tha thứ, vì sao ngươi còn muốn đánh ta?”
“Ngươi cầu xin tha thứ là chuyện của ngươi, có liên quan gì đến ta?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, hờ hững nói: “Ngươi nhận thua thì ta không đánh ngươi nữa à? Ngươi cầu xin tha thứ thì ta không thể không đánh ngươi?”
“Đó là dĩ nhiên.”
Tiết Vạn Tinh không thể nào hiểu được: “Đây chính là đạo nghĩa giang hồ. Mặc kệ có thù hận như thế nào, nếu đối thủ đã cầu xin tha thứ, ngươi nhất định phải dừng tay. Nếu không, ngươi chính là ác đồ không còn nhân tính, người trong giang hồ có thể tru diệt ngươi. Nếu ngươi đánh ta, ngươi chính là không biết nói võ đức, không có chút đạo nghĩa… A!”
Bành.
Hạ Thiên nghe xong, tâm trạng cảm thấy rất khó chịu, một quyền đập tới: “Nói giống như những âm mưu quỷ kế hại người giết người trước kia của ngươi đều là đạo nghĩa.”
“Giết ta đi.”
Tiết Vạn Tinh cảm thấy cơn đau tăng gấp một trăm lần, ngay cả hô hấp cũng đau đến muốn chết, nhưng lại không làm gì được.
“Không vội.”
Hạ Thiên ung dung nói: “Chết, ngươi nhất định sẽ chết. Nhưng trước khi chết, ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”
Tiết Vạn Tinh một chút cũng không do dự: “Hỏi đi, ngươi hỏi cho nhanh. Hỏi xong, ngươi giết ta đi.”
“Mảnh vỡ màu đỏ đó ở đâu ra?” Hạ Thiên hỏi.
Tiết Vạn Tinh trả lời: “Ta đoạt được từ trong tay Nhạc Vô Nhai… A!”
“Trả lời sai rồi.” Hạ Thiên lại đánh qua một quyền.
“Ta nói là thật mà, ta lấy được nó từ trên người Nhạc Vô Nhai.”
Tiết Vạn Tinh vừa lặp lại xong, phát hiện nắm đấm Hạ Thiên như muốn đánh tới, lập tức sửa lại: “Là, là ta giật dây Nhạc Vô Nhai lấy từ một nơi rất bí ẩn.”
Hạ Thiên hỏi: “Là nơi nào?”
“Ta cũng không rõ nữa.”
Tiết Vạn Tinh bị Hạ Thiên đánh cho sợ, vội khai thật toàn bộ: “Có một tiên nhân báo mộng cho ta, nói ở một nơi nào đó có bí bảo, bảo ta đến lấy. Nhưng ta sợ trong đó có trá, cho nên ta đã nói lại nơi cất giấu cho Nhạc Vô Nhai biết. Ai biết được nơi đó thật sự có bí bảo. Nhạc Vô Nhai dựa vào vật đó thành lập liên minh Cửu Sơn, thực lực vượt qua cả ta.”
Hạ Thiên khinh thường, thuận miệng nói: “Lão ngốc đó còn không phải bị ngươi ám toán chết sao? Cũng chỉ là phế vật, có gì mạnh hơn ngươi đâu.”
“Về sau, ta lại mơ thấy vị tiên nhân đó.”
Tiết Vạn Tinh run rẩy nói: “Khoảng thời gian trước, vị tiên nhân đó đã nói trong giấc mơ rằng người bên trong hắn ta là ta, bảo ta nhất định phải lấy cho bằng được mảnh vỡ thiên đạo đó về, sau đó sử dụng phương pháp mà hắn ta đã dạy để tế luyện, về sau nhất định có thể phi thăng thành tiên.”
Hạ Thiên cau mày: “Tiên nhân đó ở đâu ra vậy?”
“Không biết, tiên nhân chính là tiên nhân.”
Tiết Vạn Tinh lắc đầu: “Trong mơ, ta không hề nhìn thấy mặt của hắn ta. Bởi vì uy nghiêm của hắn ta quá mạnh, đừng nói ngẩng đầu, ngay cả ta duy trì tư thế quỳ cũng phải hao phí rất nhiều khí lực.”
Hạ Thiên hỏi tiếp: “Tiên nhân kia còn nói cái gì không?”
“Không.”
Tiết Vạn Tinh suy nghĩ một lát, bỗng nhiên lại nói: “Hắn ta đã từng nói, sẽ gặp qua… Phốc.”
Hạ Thiên đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng tránh ra.
Ánh mắt Tiết Vạn Tinh mở thật to, cả người biến thành một chùm huyết vụ.
“Là ai?”
Hạ Thiên cau chặt lông mày, tâm trạng cực kỳ khó chịu: “Ngươi mau cút ra đây cho ta.”
“Đừng đến, đừng đi, đừng xen vào việc của người khác.”
Một âm thanh sâu kín, như xa như gần, chợt cao chợt thấp vang lên.
“Ngươi là ai?”
Thần thức linh mẫn của Hạ Thiên rất nhanh bắt được nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy chùm huyết vụ tụ lại cùng nhau, trở thành tinh phiến vỡ vụn, tung bay giữa không trung, nổi lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
“Lại còn lớn hơn không ít.” Hạ Thiên lạnh giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì vậy?”
Mảnh vỡ thiên đạo phát ra âm thanh quỷ dị phiêu hốt: “Ta là tiên nhân vô thượng ở sâu không vô tận, mượn mảnh vỡ tinh hạch truyền dụ cho ngươi. Nếu ngươi bái làm môn hạ của ta, ta sẽ ban thưởng cho ngươi một pháp môn, ngươi có thể dùng nó để tu tiên, bạch nhật phi thăng.”
Hạ Thiên trào phúng: “Ngươi nói bạch nhật phi thăng, có phải giống như tên ngốc vừa rồi không? Giữa ban ngày nổ thành một chùm huyết vụ?”
“Tư chất của ông ta quá bình thường, khó mà làm được chuyện lớn.”
Âm thanh kia nói tiếp: “Ngươi thì khác. Ta cảm nhận được một ý vị khác trên người ngươi, tiềm lực siêu phàm. Nếu ngươi làm môn hạ của ta, tương lai của ngươi sẽ bất khả hạn lượng.”
“Quên đi, ta hoàn toàn không có hứng thú với bạch nhật phi thăng gì của ngươi cả.”
Hạ Thiên lạnh giọng cảnh cáo: “Nơi này là trái đất, không chào đón mấy thứ loạn thất bát tao ngươi. Hoặc ngươi tự biến, hoặc ta tiêu diệt ngươi.”
Âm thanh kia cười khẽ: “Ta vốn có lòng tốt, nhưng lại bị ngươi nghi kỵ như vậy. Nếu là như thế, ta cũng không nói nhiều. Ta chỉ nhắc nhở một câu, liên minh tu tiên đã phái người đến chỗ của ngươi. Nếu ngươi không muốn chết, hãy thông qua mảnh vỡ này cầu cứu ta.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Không cần.”
Âm thanh kia biến mất, mảnh vỡ đang bay giữa không trung rơi xuống, trở thành tinh thạch màu đỏ bình thường.
Đáy giếng bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài: “Ngươi không nên từ chối hắn ta như vậy. Khả năng trái đất sắp xong rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận