Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2950: Ngươi có thể cò kè mặc cả điều kiện sao?

“Bổn hộ pháp cũng không phải đứa bé ba tuổi, sao có thể bị mấy lời hoang ngôn của các ngươi lừa gạt.” Lệ Thiên Thu càng thêm kiên định phán đoán của mình, ý cười trên mặt càng sâu: “Các ngươi càng nói như vậy, điều này nói rõ các ngươi đang chột dạ. Bổn hộ pháp xem như nhìn thấu các ngươi.”
Hạ Thiên không muốn dây dưa thêm với loại người ngu ngốc này. Hắn khoát tay: “Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, ngươi không cần lãng phí thời gian nữa.”
“Ngươi cho rằng chút thương thế đó có thể lấy được mạng của ta?” Lệ Thiên Thu sờ ngực, sau đó quát khẽ một tiếng, cơ thể bị bóp méo, xương cốt, cơ bắp, kinh mạch đều lưu động, di chuyển, thay đổi… Cuối cùng, hắn ta biến thành hình dáng của một thiếu niên, nhưng bất luận chiều cao hay là hình thể cũng đều nhỏ hơn hai vòng.
“Thế nào? Ngươi có cảm thấy ngoài ý muốn hay kinh ngạc không thể tưởng tượng được không?” Lệ Thiên Thu biến thành thiếu niên xong, bất luận ngữ khí hay là âm điệu đều trở nên non nớt hơn rất nhiều, ánh mắt trở nên đắc ý: “Bổn hộ pháp là quỷ tộc, ngoại trừ Vạn Hồn Nguyên Thể Quyết ra, ta còn có thiên phú có thể tùy ý ngưng tụ cơ thể mới. Cho dù ngươi đâm ta bao nhiêu đao, giết ta bao nhiêu lần, ta cũng không chết.”
Lời này quả thật khiến cho Mộc Hàm và Mị Nhi đều cảm thấy căng thẳng. Nếu sự thật là như vậy, các nàng muốn thoát thân sẽ phiền phức rất nhiều.
“Chỉ cái này thôi sao?” Hạ Thiên khinh thường, bĩu môi nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi có chiêu thức gì thú vị chứ? Ngươi khiến người ta thất vọng quá.”
“Hừ, hiện tại bổn hộ pháp sẽ khiến cho ngươi biết cái gì gọi là tuyệt vọng.” Lệ Thiên Thu bỗng dưng triệu hoán một lưỡi búa dài hai trượng, bổ tới Hạ Thiên: “Nhất Băng Nhất Trọng Thiên, đi chết đi.”
Một búa thế như băng sơn mang theo một luồng cương phong mãnh liệt chấn động toàn bộ quỷ uyên run lên.
“Khí lực quá nhẹ, tốc độ quá chậm. Ngươi đúng là phế vật.” Hạ Thiên hờ hững vung tay lên. Đang, một tiếng vang nhỏ, lưỡi búa đã bị Hạ Thiên bắt được.
Lệ Thiên Thu cả kinh đến tròng mắt như muốn rớt xuống: “Đây chính là Băng Thiên Quỷ Phủ được chế tạo từ ngũ thải thần thiết, tại sao ngươi lại có thể đỡ được?”
“Lưỡi búa này xác thực rất lợi hại, nhưng ngươi lại cùi bắp quá đi.” Hạ Thiên buông lỏng tay: “Ngươi còn chiêu nào nữa không?”
Lệ Thiên Thu cảm thấy mình bị sỉ nhục, vung búa bổ xuống lần nữa: “Nhất Băng Thập Trọng Thiên.”
Đang.
Lại bị Hạ Thiên nhẹ nhàng nắm lại: “Đừng có thập trọng thiên gì nữa, có thiên trọng thiên, vạn trọng thiên thì dùng luôn ra đi. Nếu không, ngươi sẽ chết đấy.”
“Khinh người quá đáng.” Lệ Thiên Thu bị làm nhục không chịu nổi, hai tay bỗng nhiên to ra mấy lần, cơ bắp di chuyển như rắn, trong nháy mắt lực áp thiên quân ép xuống Hạ Thiên: “Quỳ xuống cho bổn hộ pháp.”
Bành!
Hạ Thiên chậm rãi tung chân đá vào ngực Lệ Thiên Thu, cả người hắn ta bay rớt ra ngoài mấy trăm trượng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thậm chí còn có mảnh vụn tạng khí.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lệ Thiên Thu hoảng sợ nhìn Hạ Thiên: “Ngươi chỉ có tu vi Kim Đan Kỳ, tại sao ngươi lại có được sức mạnh lớn đến như vậy?”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên đáp: “Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ cái tên này. Khi nào đến chỗ Diêm Vương, ngươi có thể cáo trạng ta với ông ấy.”
“Hạ Thiên?” Lệ Thiên Thu cau mày, hoàn toàn không có ấn tượng gì về cái tên này: “Ta chưa từng nghe nói qua ngươi, ngươi là cao thủ ẩn tàng của môn phái nào?” Linh quang chợt lóe lên trong đầu, hắn ta cả kinh kêu lên: “Chẳng lẽ Phiếu Miễu Tiên Môn vẫn luôn bồi dưỡng tên quái vật ngươi trong bóng tối?”
“Ta và Phiếu Miễu Tiên Môn quả thật có chút quan hệ nhưng ta không phải do Phiếu Miễu Tiên Môn bồi dưỡng.” Hạ Thiên giải thích một câu, nhưng hắn nghĩ lại, cảm thấy chẳng cần thiết phải nói mấy lời này với người sắp chết: “Được rồi, điều này có liên quan gì đến kẻ sắp chết như ngươi đâu. Ngươi có thể đi chết rồi.”
“Muốn ta chết, không dễ dàng như vậy đâu.” Lệ Thiên Thu suy nghĩ thật nhanh, cảm thấy mình đã biết được một bí mật khó lường. So sánh với chuyện này, chuyện Bạch Hạc Sơn hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Hạ Thiên không hề lo lắng: “Chẳng lẽ ngươi còn có chiêu thức nào khác?”
“Vạn Quỷ Uyên chính là pháp bảo bổn mệnh của bổn hộ pháp. Ta chết, mặc dù nó không đến mức vỡ vụn theo, nhưng tất cả lối ra sẽ bị phong bế.” Lúc này, Lệ Thiên Thu mới nói ra át chủ bài cuối cùng của mình: “Chỉ cần các ngươi thả cho ta một con đường sống, ta lập tức mở lối ra để các ngươi ra ngoài. Bổn hộ pháp có thể thề, từ nay về sau vĩnh viễn không bước vào Tiên Vân đại lục nửa bước, như thế nào?”
Hạ Thiên cũng không từ chối, chỉ nhìn Mộc Hàm và Mị Nhi: “Vợ, hai người cảm thấy thế nào?”
Mộc Hàm và Mị Nhi liếc nhìn nhau, rất nhanh trao đổi ý kiến.
Mộc Hàm lạnh giọng nói: “Ngươi nghĩ hay quá nhỉ. Nếu ngươi muốn giữ mạng cũng không phải là không được, nhưng ngươi nhất định phải nói ra nơi chuyển thế của Dã Hỏa Lão Tổ. Còn nữa, nguyên nhân chân chính Vạn Hỏa giáo các ngươi tro tàn lại cháy? Các giáo chúng khác tiềm phục ở đâu? Ngươi hãy thuật lại toàn bộ những việc này.”
“Ngươi cũng đừng được voi đòi tiên.” Lệ Thiên Thu kích động hẳn lên: “Chẳng qua bổn hộ pháp cảm thấy nếu cứ tiếp tục giằng co, chúng ta tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương. Đối với các ngươi và ta cũng chẳng có chỗ tốt gì, chứ không phải ta sợ các ngươi.”
Vừa dứt lời, cả người hắn ta bay lên, sau đó nặng nề rơi xuống đất, lại phun ra mấy ngụm máu, có chút không chịu nổi.
Hạ Thiên một chân giẫm lên đầu Lệ Thiên Thu, tùy ý nói: “Ngươi có thể cò kè mặc cả điều kiện sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận