Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3073: Không cần nghĩ, các ngươi ngu thật sự!

Hai người thổ huyết chính là nam nhân viên phục vụ và nữ nhân viên dẫn khách.
Vừa rồi hai người bọn họ nhìn thấy trong đại sảnh lầu một xảy ra chuyện, bị dọa sợ. Đến khi lấy lại tinh thần, bọn họ dự định đi thông báo cho ông chủ, đột nhiên khí huyết dâng lên, há miệng phun ra một ngụm máu.
Phun ra xong, cả hai té xỉu dưới đất, bất tỉnh nhân sự.
“Không phải ngươi muốn nói hai người bọn họ chính là Bình Giang Song Sát?” Nam nhân mặt đen cảm thấy buồn cười: “Hai vị muốn thoát khỏi hiềm nghi, cũng không cần liên lụy người vô tội. Các ngươi tưởng chúng ta là đồ ngốc rồi đùa nghịch sao?”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Không cần tưởng, mà các ngươi ngốc thật sự.”
“Các ngươi đã thắng, cần chi phải thực hiện mấy thủ đoạn ti tiện này?” Nam nhân mặt đen khinh thường nói: “Làm như vậy sẽ chỉ làm cho các ngươi càng thêm không nhìn nổi. Tuy nhiên, các ngươi vốn là bại hoại y giới, các ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Đúng đấy, bọn họ chẳng qua chỉ là nhân viên phục vụ quán mà thôi.”
“Để hai người bọn họ gánh tội, đúng là đủ vô sỉ.”
“Coi chúng ta là đồ ngốc mà.”
Hạ Thiên hơi khó chịu, trừng mắt với tất cả mọi người: “Tất cả im miệng cho ta.”
Những người này còn muốn mắng thêm vài câu, phát tiết cơn tức trong lòng, nhưng khi há to miệng lại không phát ra được chút âm thanh nào.
A Cửu biết xưa nay Hạ Thiên chưa từng nói đùa với những chuyện như thế này. Nếu hắn đã nói hai người kia, vậy nhất định là bọn họ.
Rất nhanh A Cửu nghĩ đến một vấn đề khác. Vừa rồi, hình như gã nhân viên phục vụ nói không có phòng riêng, sau đó yêu cầu nữ nhân viên phục vụ dẫn nàng và Hạ Thiên đến vị trí này.
Chẳng lẽ ngay từ ban đầu, cả hai người này muốn nàng và Hạ Thiên gánh tội thay?
“Thức tỉnh bọn họ, ta có lời muốn hỏi.” A Cửu nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười một tiếng: “Cửu nha đầu, nhãn lực của nàng không ổn rồi. Hai người kia không bị ngất, giả bộ đấy.”
“Muốn chết.” A Cửu lập tức giận dữ, nhấc chân đá tới gã nhân viên phục vụ.
Chỉ thấy cơ thể gã nhân viên phục vụ bắn lên, giống như thạch sùng dính vào trần nhà, mắt tặc lóe lên, miệng còn cười hắc hắc.
“Ban đầu ta còn muốn tìm hai con dê thế tội, nghĩ không ra là người trong nghề.” Khóe miệng gã nhân viên phục vụ nhếch lên, có chút mỉa mai: “Tuy nhiên, ta vẫn phải đa tạ hai vị đã thay chúng ta cản tai. Nếu những người này cùng nhau tiến lên, tuy nói hai vợ chồng chúng ta cũng có thể giải quyết, nhưng cuối cùng vẫn khá phiền toái.”
Nữ nhân viên phục vụ đang nằm dưới đất cũng bật dậy, gương mặt yêu diễm lộ ra vẻ trào phúng: “Hai người này đúng là phiền phức. Chồng, chúng ta thừa dịp các cao thủ khác còn chưa đến, cùng nhau giải quyết đi.”
“Cũng được.” Gã nhân viên phục vụ hơi tiếc nuối: “Ban đầu, ta tiềm phục bên trong tửu lâu này chính là nghe nói đệ tử Quỷ Y Môn Hạ Thiên cũng đến Nam Cương. Hắn nắm giữ châm pháp rất lợi hại. Nếu có thể trộm được, xem như chúng ta phát tài.”
Nữ nhân viên phục vụ cũng cảm thấy đáng tiếc, lại càng khó chịu với Hạ Thiên và A Cửu hơn: “Đều tại các ngươi cả. Các ngươi cứ thành thật gánh tội không được sao, cứ nhất định phản kháng, làm hại chúng ta tổn thất một đơn làm ăn lớn.”
A Cửu nghe bọn họ nói xong, không thể nhịn được cười, quay sang nói với Hạ Thiên: “Bọn họ có chủ ý với ngươi kìa, ngươi không có chút biểu hiện nào sao?”
“Có cái gì phải biểu hiện chứ?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Hai kẻ ngu ngốc không có bản lãnh. Ban đầu bọn họ muốn gạt tiền hay gạt cái gì khác cũng chẳng liên quan đến ta. Đáng tiếc lại cứ chọc lên đầu chúng ta, xem như vận khí của bọn họ không được tốt.”
Gã nhân viên phục vụ nghe A Cửu và Hạ Thiên nói chuyện với nhau, ánh mắt không khỏi sáng lên, cười ha hả: “Đúng là trời không phụ người có lòng, có được mà không cần tốn chút công phu nào. Thì ra ngươi chính là Hạ Thiên của Quỷ Y Môn?”
“Ta chính là Hạ Thiên, nhưng chẳng có liên quan gì đến Quỷ Y Môn cả.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Đại sư phụ Trương Minh Đà của ta mới là người của Quỷ Y Môn.”
“Ha ha, ta nghe nói ngươi đang nắm giữ một môn châm pháp rất nghịch thiên?” Gã nhân viên phục vụ lại hỏi: “Có thật như vậy không?”
Hạ Thiên đáp: “Ngươi nên chọn cho mình trước một kiểu chết thích hợp thì hay hơn.”
“Vợ, chúng ta phát tài rồi.” Gã nhân viên phục vụ hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của Hạ Thiên, nói với nữ nhân viên phục vụ: “Lần này rốt cuộc cũng không uổng công. Chúng ta bắt hai người này trước, chậm rãi ép hỏi châm pháp, còn những người khác thì giết.”
Nữ nhân viên phục vụ mỉm cười: “Giết thì lãng phí quá, cứ hạ độc từng người. Đến lúc đó, bọn họ muốn thuốc giải thì phải đưa tiền.”
“Vợ, nàng đúng là thông minh.” Gã nhân viên phục vụ đột nhiên há to miệng phun ra một luồng khói.
Đám người kia đang bị Hạ Thiên định trụ nhất thời hoảng sợ. Trạng thái của bọn họ bây giờ chính là mặc cho người ta chém giết. Tất cả đều hít trúng sương độc, mặt người nào cũng như tro tàn.
“Ha ha, quá sung sướng.” Nữ nhân viên phục vụ phá lên cười, quay sang nhìn Hạ Thiên và A Cửu: “Tiếp theo chỉ còn hai người các ngươi. Các ngươi muốn ngoan ngoãn phối hợp hay là muốn ngửi khói độc luôn?”
“Có thể lừa nhiều người như thế, ta vốn đang cảm thấy các ngươi hẳn rất thông minh.” A Cửu thở dài, có chút thất vọng: “Kết quả, các ngươi còn ngu hơn cả người khác. Sắp chết đến nơi, các ngươi còn không chạy trốn, còn muốn kiếm lợi, thật sự hết nói nổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận