Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3540: Đám ngớ ngẩn các ngươi có thể dùng cho các nàng luyện tay một chút

Một mảnh u ám, bốn phía trống rỗng.
Ngoại trừ một già một trẻ thì không còn vật nào khác.
“Lão đầu nhi, ngươi dũng cảm lắm đấy.”
Hạ Thiên lười biếng nhìn lão đầu râu quai nón, có chút khó chịu nói: “Sử dụng mấy thủ đoạn lòe loẹt trước mặt ta, ngươi đúng là muốn ăn đòn.”
“Ha ha, tuy nói tuổi trẻ nóng tính nhưng ngươi lại không biết thu liễm là gì.”
Lão giả râu quai nón cười khẽ, hai mắt nheo lại, lạnh lùng nói: “Xích Nguyệt ma tộc ta và ngươi không thù không oán, đầu tiên ngươi làm hỏng đại sự của tộc ta, lại giết chết trưởng lão Long Hành Vũ. Bây giờ ngươi lại tự tiện xông vào cấm địa tộc ta, lại còn dám hỏi tội ta. Ngươi đúng là cuồng đến mức quên hình.”
“Ta chẳng hứng thú biết ngươi là ma tộc hay là yêu tộc.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tóm lại, ngươi lập tức rút lại đống huyễn cảnh không có tác dụng này đi, sau đó mang người của các ngươi xéo đi. Về sau nơi này sẽ do vợ tiếp viên hàng không quản lý. Nếu không, ta sẽ đưa các ngươi về Tây Thiên.”
“Lão hủ rất hiếu kỳ, rốt cuộc ngươi có được sự tự tin đó từ đâu?” Lão giả râu quai nón hơi cau mày, ánh mắt tràn ngập ý khinh thường: “Thế giới này linh khí mỏng manh hỗn tạp, mặc dù cũng có tu tiên giả nhưng cảnh giới thật sự quá thấp. Ngươi nhìn qua cũng chỉ Kim Đan cảnh, ngươi cuồng cái gì chứ?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi có thể đừng nói nhảm nữa được không? Nếu còn nói nhảm nữa, ta sẽ đánh ngươi đấy.”
“Sâu kiến chưa thấy qua chân tiên, quả nhiên không thể luận đạo cùng.” Lão giả râu quai nón có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã bình ổn lại lửa giận trong lòng. Ông ta đề nghị: “Niệm tình ngươi tu tiên không dễ, chi bằng ngươi gia nhập Xích Nguyệt ma tộc chúng ta, ta có thể hứa cho ngươi một chức hộ pháp, cũng có thể đảm bảo trong vòng ba mươi năm ngươi sẽ tấn thăng cảnh giới Nguyên Anh, như thế nào?”
Hạ Thiên nghe xong điều kiện, chỉ cảm thấy có chút buồn cười: “Lão đầu nhi, có phải ngươi cảm thấy điều kiện của mình không tệ?”
“Đối với ngươi mà nói, không phải không tệ mà là tạo hóa thiên đại.” Lão giả râu quai nón khẳng định: “Không có tạo hóa tương trợ, thành tựu cao nhất đời này của ngươi cũng chỉ là Kim Đan mà thôi.”
“Cái thứ đồ chơi Kim Đan này, ta tùy tiện đâm mấy châm là có thể tạo ra mấy người.” Hạ Thiên cực kỳ khinh thường: “Ngay cả Độ Kiếp Kỳ, ta cũng đã tạo ra được mấy người.”
Lão giả râu quai nón khịt mũi coi thường Hạ Thiên: “Dõng dạc, ngươi tưởng mình là chân tiên thiên đạo sao?”
“Không cần cái gì chân tiên, chờ ta khôi phục tu vi, ta có thể nâng tất cả nữ nhân của ta lên Độ Kiếp Kỳ.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nữa: “Lúc này, đám ngớ ngẩn các ngươi có thể dùng cho các nàng luyện tay một chút.”
“Ban đầu, lão hủ muốn dìu dắt ngươi. Đáng tiếc, ngươi lại không biết tốt xấu.” Lão giả râu quai nón cười lạnh một tiếng, gương mặt giận dữ, quát mắng: “Nếu như vậy, ta cũng chẳng có gì để nói. Dựa theo quy củ, người nào tự tiện xông vào cấm địa, người đó sẽ chết.”
Lão giả râu quai nón bỗng dưng khoát tay, chỉ thấy vô số xúc tu màu đen từ đằng sau ông ta bắn tới.
Tất cả bao phủ Hạ Thiên lại.
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, Hạ Thiên đã bị bắn xuyên thành cái nia, cơ thể như tổ ong, thủng trăm ngàn lỗ.
Rất nhanh, đám xúc tu đâm xuyên cơ thể Hạ Thiên dần dần nuốt chửng cơ thể của hắn, chậm rãi biến thành một quả cầu màu đen, bên trong linh quang lấp lánh.
“Cơ thể này của ngươi vẫn còn mạnh mẽ, có thể giữ lại, sau đó dẫn độ hồn phách của một tộc nhân vào.” Lão giả râu quai nón thỏa mãn gật đầu: “Nếu thành công, tôn chủ lại có thêm một sự giúp đỡ lớn.”
Không đợi ông ta vui vẻ được bao lâu, ông ta đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp, lập tức quay đầu nhìn sau lưng, sau đó mở to mắt.
Quả nhiên, Hạ Thiên đang mỉa mai ông ta: “Ảo tưởng của ngươi rất đẹp, lại còn đánh chủ ý vào cơ thể của ta nữa.”
“Tại, tại sao ngươi lại không có việc gì?” Lão giả râu quai nón lộ vẻ kinh ngạc, chỉ vào Hạ Thiên: “Chẳng lẽ ngươi… không đúng, hẳn là vừa rồi ta sơ sót mới khiến cho ngươi có cơ hội chạy trốn.”
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Phế vật thì vẫn mãi là phế vật, đừng kiếm cớ cho mình nữa. Ta đứng yên một chỗ mà ngươi còn không bắt được ta, ở đó mà nổ cho to.”
“Làm càn!” Lão giả râu quai nón nghe xong, chỉ cảm thấy mặt đỏ lên, tức đến mức mắng to: “Bây giờ lão hủ sẽ rút hồn phách của ngươi, để ngươi biết thế nào là lợi hại.”
“Ta không rảnh chơi với ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với lão giả râu quai nón một câu: “Ngươi lui về sau hai bước đi.”
Lão giả râu quai nón sững sờ: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta bảo ngươi lui về sau hai bước, ngươi điếc à?” Hạ Thiên có chút khó chịu, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm, sau đó nhẹ nhàng bắn ra, chui vào mi tâm của lão giả râu quai nón: “Được rồi, đứng yên đừng nhúc nhích.”
“Không thể nào?” Lão giả râu quai nón kinh hãi phát hiện ông ta không động đậy được nữa. Điều này quá sức tưởng tượng. Cơ thể của ông ta là cơ thể ma ảnh, làm sao có thể bị trói lại như thế: “Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi ở lại thêm một chút là biết thôi.”
“Lẽ nào lại như vậy?” Lão giả râu quai nón cảm thấy bị sỉ nhục, càng không ngừng giãy dụa ý đồ thoát khỏi cảm giác bị trói buộc. Đáng tiếc không có tác dụng gì.
Đúng vào lúc này, trước mặt ông ta xuất hiện một khe hở, giống như có thứ gì đó từ không gian khác xông vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận