Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2080. Gặp lại người cũ

“Tên lưu manh đáng chết, sao chỗ nào cũng có người hận ngươi thế!” Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được cảm thán nói: “Trêu chọc không phải là năng lực mà là tuyệt chiêu đệ nhất thiên hạ.”
“Tiểu muội chân dài, nói xấu chồng là không đúng.” Hạ Thiên có chút bất mãn mà chụp Ninh Nhụy Nhụy một chút: “Ta không biết tên ngu ngốc kia, cũng không mối thù gì với hắn.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn ánh mắt hận thù của nam nhân trung niên ở trên núi kia, rõ ràng, chắc chắn người ấy từng có một đoạn ân oán với Hạ Thiên, hơn nữa một mực nhớ kỹ hắn, chỉ tiếc tên lưu manh đáng chết từ trước đến nay chỉ nhớ rõ mỹ nữ, đối với nam nhân luôn không có ấn tượng gì, đến nỗi thù gì oán gì, càng không có nhớ trong lòng nửa điểm.
“Không biết ta?” Nam nhân trên đỉnh núi kia nhẹ a một tiếng, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai: “Hạ Thiên à Hạ Thiên, ngươi... Quả thật điều đó là vũ nhục lớn nhất với ta.”
Hạ Thiên trừng nam nhân kia, bĩu môi nói: “Ngươi thích nghĩ sao là chuyện của ngươi, ta thật sự không biết tên ngu si ngươi, cũng không có hứng thú để biết.”
“Viên Thiên Chính, rốt cuộc ngươi sẽ không quên cái tên đấy chứ?” Nam nhân trên đỉnh núi kia chỉ vào Hạ Thiên, phẫn nộ quát: “Mười hai năm trước, ngươi chiếm lấy núi Thanh Phong của ta, giết đồng tu đạo hữu của ta, cuối cùng còn muốn mạng sống của ta... Từng việc từng việc kia, cái nào không phải là huyết hải thâm cừu?”
“A, là tên ngu si ngươi.” Ngược lại Hạ Thiên có chút ấn tượng: “Ngươi đã chết rất nhiều năm mới đúng.” Trước kia có người tu tiên bỗng nhiên chạy tới nói núi Thanh Phong là địa bàn của hắn, định thừa dịp lúc Hạ Thiên bị trọng thương chưa lành, bức bách hắn giao núi Thanh Phong ra. Không may chính là, khi đó Hạ Thiên giả vờ bị thương, kết quả bị hắn một chưởng đánh trọng thương, lập tức được vị hôn phu Cố Hàm Sương cứu đi. Lúc này, mới có lúc sau bọn người Cố Hàm Sương cưỡng ép Triệu Vũ Cơ, muốn Hạ Thiên giúp bọn hắn tăng lên tới Kim Đan kỳ, vào thời điểm ấy, Cố Hàm Sương bị Hạ Thiên nhận làm nha hoàn, bán nàng ta.
Tất nhiên vị hôn phu đó đã bị Hạ Thiên làm thịt. Về sau dưới sự giúp đỡ của Cố Hàm Sương, hắn đã tìm được nơi Viên Thiên Chính ẩn núp, sau khi dùng ngân châm hỏi ra một ít chuyện, trực tiếp giết chết hắn chôn ở dưới núi Thanh Phong.
“Ta không chết, có phải ngươi rất khiếp sợ hay không?” Viên Thiên Chính nhìn vẻ mặt của Hạ Thiên, trong lòng cực kỳ khoái trá.
Loại chuyện đấy, trước đến nay Hạ Thiên đều không để ở trong lòng, lười biếng nói: “Ngươi chỉ là một cái đứa đần mà thôi, chết hay không cũng không phải là chuyện lớn gì, có gì tốt để khiếp sợ.”
“Ha ha, Hạ Thiên ngươi đây là đang trốn tránh thất bại của chính ngươi!” Vẻ mặt Viên Thiên Chính dữ tợn, ngửa mặt lên trời cười nói: “Khi đó, ngươi cho rằng ta đã trúng châm pháp của ngươi chắc chắn phải chết, cho nên chưa có xác định rõ đã trực tiếp rời đi, chỉ là mệnh của Viên Thiên Chính ta chưa tàn, có vị tiền bối tu tiên đi ngang qua, đã cứu ta một mạng!”
“Lại là tiền bối tu tiên.” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nhíu đôi mi thanh tú, nói với Hạ Thiên: “Vị tu tiên gọi là tiền bối kia quá nhiều chuyện, hơn nữa hình như luôn đối nghịch với ngươi.”
Hạ Thiên biểu hiện không hề lo lắng, tùy ý nói: “Bất kể hắn là tiền bối hậu bối gì đó, cũng là đứa kém thông minh vô dụng, nếu thật sự có thực lực, căn bản không cần giấu đầu lộ đuôi như vậy.”
“Mười mấy năm qua, ngươi vẫn tự đại và ngu xuẩn như thế.” Viên Thiên Chính nghe Hạ Thiên nói, không khỏi cười lạnh không thôi: “Thực lực vị tiền bối tu tiên kia vượt qua tưởng tượng của ngươi, ta khuyên ngươi chớ trêu chọc hắn.”
Nói xong, Viên Thiên Chính như là nhớ tới cái gì, phong cách nói thay đổi: “Không đúng, ngươi không có cơ hội trêu chọc vị tiền bối kia, bởi vì hôm nay ngươi sẽ chết trên tay của ta!”
Hạ Thiên hơi xúc động mà lắc đầu: “Kẻ ngu chính là kẻ ngu ngốc, mãi mãi không có nửa điểm tiến bộ, vẫn ưa thích tự tìm đường chết như thế.” “Người tìm đường chết là ngươi!” Mặt của Viên Thiên Chính tràn đầy giận dữ, đưa tay gọi đến một thanh trường kiếm, trực tiếp chỉ vào Hạ Thiên: “Ta ở tầng không gian này ngây người khoảng chừng mười hai năm, dùng đủ loại đan dược để rèn luyện cơ thể cả ngày lẫn đêm, tích lũy linh khí. Bây giờ ta đây, mặc dù vẫn chỉ là tu vi Nguyên Anh kỳ, lại lợi hại hơn mười tên Phân Thần kỳ! Mà ngươi, chẳng những tu vi không có tăng lên mà còn giảm xuống không ít.”
“Vì sao linh khí trong cơ thể hắn không bị trận pháp áp chế?” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi có chút bận tâm, tu vi của Hạ Thiên hơn phân nửa đều bị Dạ Ngọc Mị hút đi, linh khí còn sót lại thì bị trận pháp chế trụ, quả thật tình hình này có chút không ổn.
Hạ Thiên khá là khinh thường nói: “Bởi vì căn bản những linh khí kia không phải là của hắn.”
“Có ý gì?” Trong chốc lát Ninh Nhụy Nhụy không phản ứng kịp, chẳng lẽ loại vật linh khí này còn giống như hàng hóa, có thể gửi lại hay sao?”
“Bởi vì thiên phú của tên ngốc ấy thực sự quá kém, trước đó bỏ ra hơn một trăm năm cũng không kết thành Kim Đan.” Hạ Thiên thuận miệng giải thích nói: “Bây giờ linh khí và Kim Đan ở trong cơ thể, là do dùng đan dược này mà tích tụ ra. Không có đan dược, hắn chỉ là một tiểu hài tử không bằng phế vật.”
“Hừ!” Viên Thiên Chính không mở miệng phản bác, vừa cười vừa nói: “Nơi này có đan dược chất đống như núi, trong đó đa số đều bị khống chế trong tay ta, đây chính là một bộ phận của thực lực của ta.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn xung quanh, đan dược ở tầng không gian này thật sự có nhiều lắm, xếp thành đỉnh núi, đơn giản là lấy mãi không hết, dùng mãi không hết, nếu như đan dược có thể sử dụng vô hạn, cái đó đúng là một thực lực đáng sợ.
“Thực lực chân chính không cần dựa vào bất kỳ vật gì, giống như ta, bất kể là tu vi cao hay thấp, đều là vô địch thiên hạ.” Hạ Thiên không cho là đúng nói: “Nhưng mà, đứa có trí thông minh thấp như ngươi sẽ vĩnh viễn không hiểu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận