Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2156. Chưa dùng tới một phần năm thực lực

Ninh Nhụy Nhụy thử mấy lần, phát hiện không có cách nào thoát khỏi lồng ánh sáng màu trắng này, cũng không có biện pháp kéo đứt những sợi tơ màu trắng này. Mà trên người nàng bắt đầu nổi lên hơi nước màu trắng nhàn nhạt, những hơi nước ấy nhanh chóng bị lồng ánh sáng màu trắng hấp thu.
Chưa tới vài phút sau, Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy hơi suy yếu, giống như là một ngày chưa ăn cơm vậy.
“Phải nghĩ biện pháp thoát khỏi loại tình huống này, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút không ổn, kết quả quay đầu nhìn lại, phát hiện Hạ Thiên vẫn có dáng vẻ lười biếng đó, lập tức tức giận nói: “Này, tên lưu manh đáng chết, chúng ta sẽ bị bọn hắn hút khô, chẳng lẽ một chút cảm giác ngươi cũng không có?”
“Không có.” Vẻ mặt Hạ Thiên mờ mịt: “Có cảm giác gì?”
Ninh Nhụy Nhụy chỉ vào hơi nước màu trắng bay ra từ trong cơ thể của hắn: “Là cái này, ngươi không thấy, theo lời bọn hắn nói thì đây là tuổi thọ và nguyên khí của chúng ta. Ngươi không có ý định ra tay giải quyết bọn hắn à?”
Hạ Thiên nói: “Tiểu muội chân dài, không phải cô bảo ta đừng ra tay sao?”
“Ngươi bị ngốc sao?” Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái: “Tuyệt đối không biết sẽ tùy cơ ứng biến?”
“Ta luôn luôn nghe lời vợ.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Mặc dù Tiểu muội chân dài cô còn chưa phải là vợ của ta, nhưng ta vẫn muốn nghe lời.”
“Lúc nên nghe thì ngươi không nghe, lúc không nên nghe, hết lần này tới lần khác ngươi giả bộ thành dáng vẻ nghe lời, tức chết ta rồi.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy Hạ Thiên chính là đang cố ý trêu tức nàng: “Ngươi có thể bình thường một chút được không, cảm thấy quấn thứ này lên chơi rất vui sao?”
“Mới là lạ.” Ninh Nhụy Nhụy không tin lời cam đoan của tên lưu manh đáng chết này, được một tấc lại muốn tiến một thước luôn luôn là trò hay của hắn: “Ngươi chính là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta.”
Hạ Thiên rất sảng khoái mà thừa nhận: “Cô là bạn gái của ta, chiếm tiện nghi thì có gì không được. Cô vốn nên để cho ta chiếm, thế nhưng Tiểu muội chân dài cô lại hẹp hòi còn hơn vợ Quỷ Keo Kiệt, cho nên ta mới dùng loại phương pháp ấy để thu thứ đáng thuộc về ta.”
“Nói nhảm.” Ninh Nhụy Nhụy liếc đôi mắt thanh tú động lòng người.
Ông lão mặc áo trắng thấy Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy không coi ai ra gì mà còn liếc mắt đưa tình với nhau, tức giận đến suýt chút nữa qua đời tại chỗ: “Một đôi cẩu nam nữ, sắp chết đến nơi còn phóng túng như thế, thật là có nhục với phong tục và văn hóa, giết các ngươi cũng coi như là thay trời trừ hại!”
“Thằng ngu ngươi tự tìm cái chết đúng không?” Hạ Thiên có chút khó chịu trừng ông lão mặc áo trắng này: “Không thấy ta đang nói chuyện với bạn gái của ta sao?”
Ông lão mặc áo trắng nâng hai tay lên, trong lòng bàn tay nổi lên ánh sáng chói lóa, dính vào trên người Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Các ngươi đi âm tào địa phủ rồi nói sau!”
“Đừng uổng phí sức lực, những đồ chơi ấy vô dụng với ta.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nếu như không có chiêu khác, vậy ngươi có thể đi chết.”
“Thực sự là điên cuồng không có giới hạn!” Ông lão mặc áo trắng đối với sự tự đại của Hạ Thiên thì khịt mũi coi thường: “Trong trận pháp có vài chục người, lại thêm lão phu, coi như các ngươi là tu tiên giả cũng chịu đựng không nổi khi có nhiều người không ngừng hấp thu tuổi thọ, chưa tới một giờ thì tuổi thọ của các ngươi sẽ cạn kiệt.”
“Đừng nói nhảm với hắn, trực tiếp ra tay đi.” Ninh Nhụy Nhụy rất không thích loại cảm giác bị trói buộc này: “Ngươi rất thích bị người ta vây khốn sao?”
“Tiểu muội chân dài, giải quyết xong lão già ngu ngốc này, chúng ta tìm một chỗ ngủ một giấc được không?” Hạ Thiên cười hì hì: “Mặc dù không thấy buồn ngủ, nhưng ngủ là bản năng của con người, chúng ta tốt nhất vẫn không nên vi phạm.”
Ninh Nhụy Nhụy không kiên nhẫn được nữa: “Nhanh lên, ngươi còn nhiều lời thì về sau ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.”
“Tiểu muội chân dài, một lời đã định nha!” Hạ Thiên cao hứng trực tiếp kéo Ninh Nhụy Nhụy vào trong ngực: “Không được đổi ý, cũng không được giở trò gian trá đâu nhé.”
“Chớ lộn xộn.” Ninh Nhụy Nhụy đè lại đôi tay của Hạ Thiên đang di chuyển bên hông nàng: “Trước tiên ngươi giải quyết chuyện trước mắt rồi nói.”
Tâm trạng của Hạ Thiên trở nên cực kỳ tốt, nói với ông lão mặc áo trắng và những người phóng sợi tơ màu trắng: “Bạn gái của ta rất khó chịu với các ngươi, cho nên, các ngươi muốn tự minh đi chết hay là muốn ta tiễn đưa các ngươi đi chết?”
“Nói khoác không biết ngượng!” Ông lão mặc áo trắng lạnh lùng hừ một tiếng: “Chúng ta ở đây có tuổi thọ của mấy chục người, lại phối hợp với trận pháp, thừa đủ đè chết hai người các ngươi, trừ phi các ngươi có tuổi thọ vạn năm, nếu không sẽ khó thoát khỏi cái chết.”
“Muốn chết cũng là các ngươi phải chết.” Hạ Thiên lười biếng vươn tay ra, tùy tiện tung ra một quyền, đã nắm lồng ánh sáng màu trắng và sợi tơ vào trong tay: “Một đám vô dụng, có thêm một người như các ngươi thì vẫn vô dụng. Loại đạo lý đó rất đơn giản, sao đám ngu ngốc các ngươi nghĩ mãi mà không rõ chứ.”
Nói xong, liền đánh ra một quyền.
Ầm!
Lồng ánh sáng màu trắng vỡ nát trong nháy mắt, mấy chục sợi tơ màu trắng đứt đoạn từng cái, những người bao vây họn hắn cũng bị bắn bay, ngã xuống bốn phía.
“Phốc!”
Ông lão mặc áo trắng há mồm phun ra một ngụm máu, trong lòng kinh ngạc không thôi: “Sao ngươi lại có thể phá tơ hút mệnh và mặt nạ Hóa Nguyên của ta!”
“Một chút khẩu vị cũng không có, lấy tên khó nghe như vậy.” Hạ Thiên bĩu môi: “Chỉ có thể nói rõ tên ngu si ngươi quá yếu, một quyền vừa rồi, ngay cả một phần năm thực lực của ta cũng chưa dùng tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận