Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3634: Gan lớn đến không hiểu được

“Lá gan của ngươi lớn thật, lớn đến mức không chút nào hiểu được.”
Lam Y Nhân nhìn Từ đại tiểu thư. Rất khó tưởng tượng vừa rồi nàng ta còn là một con quái vật đầy mùi hôi: “Ngươi còn dám trở về, lại còn lẽ thẳng khí hùng đến như vậy?”
“Ta đến để lấy thứ vốn thuộc về ta, vì sao lại không thể lẽ thẳng khí hùng?” Con ngươi không tình cảm của Từ đại tiểu thư nhìn Lam Y Nhân: “Bổn tọa bế quan ở đây, các ngươi tự dưng xông đến, lại còn phá ngang nghi thức hoàn hồn của bổn tọa. Ta không đánh chết các ngươi ngay tại chỗ đã là hạ thủ lưu tình rồi.”
Lam Y Nhân mỉm cười: “Nhưng vừa rồi rõ ràng là ngươi hoảng hốt chạy trốn mà.”
“Làm càn.” Hạ thần y giận tím mặt, chỉ vào Hạ Thiên và Lam Y Nhân: “Hai người các ngươi rốt cuộc là ai? Là ai sai các ngươi đến quấy rối?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Trí nhớ của lão bạch si ngươi đúng là không tốt. Vừa mới ăn đòn, nhanh như vậy đã không nhớ rõ?”
“Lão phu đương nhiên nhớ kỹ. Món nợ đó, lát nữa ta sẽ tính toán với các ngươi.” Hai mắt Hạ thần y nheo lại, trong con ngươi tràn ngập sát khí oán độc.
“Bổn tọa lặp lại lần nữa, mau trả đồ cho ta.” Từ đại tiểu thư đưa tay ra với Hạ Thiên: “Nếu không, các ngươi tự gánh lấy hậu quả.”
Hạ Thiên không thèm quan tâm: “Ta không có lấy thứ gì của ngươi, chỉ thuận tay đánh vỡ nó mà thôi.”
“Đánh rắm.” Hạ thần y một lần nữa nổi giận, chỉ tay vào Hạ Thiên: “Đây chính là Ma Hồn Xá Lợi, là chí bảo của Thánh giáo ta. Một phàm nhân như ngươi làm sao có thể đánh nát?”
“Xem ra, ngươi chính là tìm chết.” Bên trong ánh mắt trắng dã của Từ đại tiểu thư hiện lên một bóng đen, giống như hình một cái đầu lâu: “Ngươi giữ vật kia cũng vô dụng thôi, cần chi phải tự tìm đường chết?”
“Ta chẳng có hứng thú với đồ của các ngươi.” Hạ Thiên vẫn hờ hững nói: “Chính ngươi không thành công thì đừng trách người ta. Còn nữa, bây giờ tâm trạng của ta vẫn khó chịu như cũ, ta nhất định phải đánh ngươi một trận.”
Từ đại tiểu thư ngửa mặt phá lên cười, sau đó chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Năm đó, bổn tọa ở sâu không vô tận cũng là tiên kiêu một phương. Từ Nguyên Anh trở xuống đều không chịu nổi ánh mắt của bổn tọa. Ngươi chỉ là một Kim Đan mà cũng dám khoác lác như thế?”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi chính là chó ngang hồi ức dũng năm đó, ngay cả ăn phân cũng cảm thấy mình mạnh.”
“Chàng từ đâu học được mấy lời dí dỏm đó thế?” Mắt Lam Y Nhân mở to. Đây không giống như lời Hạ Thiên nói, cảm giác không hài hòa khá nghiêm trọng.
“Thuần nha đầu nói.” Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
Lam Y Nhân đột nhiên hiểu ra: “Như vậy là đúng rồi.”
“Này, đừng kéo dài thời gian nữa.” Hạ Thiên thoáng có chút không được kiên nhẫn, nói với Từ đại tiểu thư: “Muốn đánh thì đánh nhanh một chút. Đánh xong, ta còn phải tìm chỗ để ngủ với vợ Tiểu Y Y nữa.”
“Im.” Từ đại tiểu thư thấy Hạ Thiên khinh thường nàng ta như vậy, khí thế thả ra, một luồng cương phong trống rỗng sinh ra, đánh bay đám người bình thường như Từ Hoằng Duệ mấy chục mét.
Ngay cả Hạ lão thần y cũng lui bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Hạ Thiên và Lam Y Nhân lại không hề nhúc nhích.
“Ngươi tuyệt đối không phải Kim Đan kỳ.” Ánh mắt Từ đại tiểu thư âm tình bất định.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi không đánh đúng không? Vậy ta đánh.”
“Khoan đã, bổn tọa cảm thấy việc này còn có thể thương…. A?” Từ đại tiểu thư đang định hòa hoãn không khí, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, nắm đấm của Hạ Thiên đã đến trước mặt, khiến cho nàng ta không thể không toàn lực ứng phó.
Một quyền này chỉ hời hợt đánh ra.
Giống như chỉ là cái duỗi tay của người bình thường lúc sáng sớm.
Không phải chưởng pháp, cũng chẳng có linh khí rót vào.
Nhưng sau khi Từ đại tiểu thư nhìn thấy, toàn thân run lên, sau đó nhanh chóng lùi lại mấy chục mét.
Một giây sau, nắm đấm của Hạ Thiên lại đến trước mắt nàng ta.
Lại lui.
Vẫn vô dụng.
Lại lui.
Cả người Từ đại tiểu thư đạp không lui lại hơn mười dặm, nhưng vẫn có cảm giác rợn tóc gáy như cũ.
Cảm giác đó khiến nàng ta phát lạnh toàn thân, giống như trong xương, hoàn toàn không cách nào thoát khỏi.
Lần trước, khi nàng ta có cảm giác này chính là trong trận chiến với Phù Diêu Tiên Tử ở tổng đàn Huyền Thi Giáo.
Lúc đó, Phù Diêu Tiên Tử cũng chỉ nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Nhìn thì mềm mại vô lực, chẳng khác nào tùy tiện hất tay áo một cái là có thể hóa giải.
Điều quỷ dị chính là, một khi sinh ra suy nghĩ đối kháng, tim sẽ đập nhanh đến không cách nào dừng lại, đồng thời còn phát ra một sự báo động.
Đó là báo động đến từ từ bản năng của sinh linh, giống như chỉ cần nàng ta dám phản kháng, nàng ta nhất định sẽ chết.
Chỉ do dự một lát, tiên cơ đã mất hết.
Vì thế, nàng ta không thể không trốn, không thể không tránh.
Cuối cùng thất bại thảm hại.
Hiện tại, cảm giác này lại đến nữa.
Nhưng…
Nơi này là một nơi linh khí mỏng manh. Người thanh niên trước mắt cũng chỉ có Kim Đan kỳ, nhưng không biết tại sao lại có được uy thế kinh thiên như vậy.
“Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác.”
Hàm răng Từ đại tiểu thư nghiến chặt, trong lòng dâng lên một sự không phục: “Năm đó bổn tọa bại là vì cảnh giới không bằng người, bây giờ tại sao lại có thể bị một phàm nhân đánh bại chứ?”
Nói xong, nàng ta cũng không nhượng bộ nữa, đạp bước chân bay lên, đặt chân giữa không trung.
Mặc dù nghi thức hoàn hồn không được hoàn mỹ nhưng ít nhất cũng đã khôi phục được năm thành ma năng. Diệt một tu tiên giả Kim Đan kỳ vẫn không đáng kể.
“Nhất chưởng ký thành bạch cốt khô.”
Từ đại tiểu thư nổi giận quát một tiếng, vô số xương cốt từ các nơi trong cơ thể nàng ta nhô ra, bao phủ nàng ta bên trong.
Chưa đến nửa giây, nó đã tạo thành một bàn tay cực kỳ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận