Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4187: Hơn phân nửa là đã chết

Trong lòng Hạ Thiên có chút khó chịu. Hắn bị một bóng người mặt trắng lừa đến chỗ này.
Nghiêm chỉnh mà nói, cũng không tính là lừa, chỉ là hắn nhất thời chơi vui, cho nên không có phòng bị, không để ý bị truyền tống đến đây.
Lúc đó, hắn đang cùng với Tô Bối Bối đang xử lý âm Huyết Thần Sứ quỷ kế đa đoan ở Xiêm La.
Hạ Thiên vốn định trước cùng Tô Bối Bối nghỉ ngơi mấy ngày ở đây rồi mới cùng nàng về Giang Hải.
Sau đó, một cái bóng quỷ dị đột nhiên xuất hiện trước mặt của hắn.
Đó là một người không khác gì cái bóng bao nhiêu, màu đen xám, như sương, không có hình dạng cố định, gương mặt chỉ toàn là màu trắng.
“Ngươi là tên ngốc nào vậy?” Hạ Thiên hỏi.
Quỷ ảnh mặt trắng không nói gì, chỉ đưa tay về phía Hạ Thiên.
Một bàn tay lơ lửng không cố định, loáng thoáng, lập lòe.
“Làm gì? Muốn đánh nhau hay là muốn nắm tay?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Muốn đánh nhau thì cứ đánh, nắm tay thì thôi đi. Ngoại trừ mỹ nữ, ta hoàn toàn không nắm tay bất cứ kẻ nào.”
Quỷ ảnh mặt trắng rốt cuộc cũng lên tiếng: “Đi theo ta.”
“Ngươi nói đi là ta phải đi à?” Hạ Thiên khó chịu hỏi lại.
Quỷ ảnh mặt trắng không nói gì, dính vào cánh tay Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không né tránh. Hắn đang muốn nhìn xem cái bóng đó có thể làm ra được chuyện gì.
Kết quả, vừa bị dính vào, hắn lập tức phát hiện không thích hợp.
Hắn vội lấy ra ngân châm đâm vào quỷ ảnh mặt trắng.
Đáng tiếc đã muộn, một khe nứt đã hình thành, hắn nhanh chóng bị hút vào.
Tuy nhiên, cũng bởi vì ngân châm của hắn mà bị cản trở một chút.
Truyền tống được một nửa, toàn bộ khe nứt thời không phát sinh vặn vẹo, sau đó vỡ nát.
Hạ Thiên rơi ra ngoài, cũng không biết rơi bao lâu, cuối cùng ngã xuống một con sông.
Đây là một con sông lớn, nhìn vô biên vô hạn.
Nước sông có vẻ mát nhưng nhìn lại đục ngầu.
Dưới đáy hình như có thứ gì đó giống hồn phách, thỉnh thoảng còn xuyên qua, có một số con gan lớn muốn quấn vào người Hạ Thiên.
Hạ Thiên phát hiện bởi vì khe nứt vỡ nát, tu vi của hắn giống như bị thứ gì đó khóa lại, băng hỏa linh khí nhất thời không sử dụng được.
Sự khóa lại này hoàn toàn khác với việc Dạ Ngọc Mị ép khô hắn.
Dạ Ngọc Mị hấp thu đa số linh khí của hắn, khiến tu vi của hắn giảm bớt rất nhiều. Nếu không kịp thời bổ sung lại, tu vi của hắn sẽ không trở về lại được như cũ.
Bây giờ, kinh mạch và khổng khiếu bị khóa.
Cho nên, hiện tại cục diện của hắn rất kỳ quái, rõ ràng đan điền khí hải có thể sinh ra băng hỏa linh khí nhưng lại không cách nào dùng được.
Cái này giống như nhà máy sản xuất chỉ sản xuất sản phẩm, nhưng phân phối, bán hàng thì không có.
Đương nhiên, đây chỉ là vấn đề tạm thời.
Hạ Thiên đang dùng băng hỏa linh khí từng chút một xung kích kinh mạch khổng khiếu, thật ra chẳng khác nào một lần nữa mở một thông đạo.
Trong quá trình này, hắn chỉ có thể tạm thời duy trì tư thế nằm ngang trên mặt sông, không để ý đến việc hắn sẽ trôi đi đâu.
Trôi thêm một hồi, Hạ Thiên phát hiện một tình huống kỳ lạ.
Tốc độ thời gian trôi qua có chút không ổn.
Về phần khác như thế nào, chỉ khi nào hắn khai thông kinh mạch, khổng khiếu một lần nữa rồi mới nói được.
Không biết trôi bao lâu, hình như là mấy ngày mấy đêm, rồi lại hình như chỉ mới mấy giờ.
Khi Hạ Thiên ngủ một giấc, kinh mạch cũng đã khai thông được một nửa, chỉ là hắn vẫn không nhìn thấy bờ sông, mà hắn cũng lười quan tâm.
Lúc này, một chiếc thuyền con đột nhiên xuất hiện.
Trên thuyền có ba người, một nam nhân lớn tuổi đang chèo thuyền chở theo hai nữ nhân trẻ tuổi.
Nữ nhân áo xanh trong đó nhìn về phía trước, bỗng dưng phát hiện Hạ Thiên trong sông, vội kêu lên với nữ nhân áo trắng: “Tỷ tỷ, đằng trước hình như có thứ gì đó đang trôi.”
Nữ nhân áo trắng nghe xong, không khỏi nhìn sang, đúng là có thứ gì đó đang trôi cách đó không xa.
“Hai vị tiểu thư, hình như là người.” Nam nhân lớn tuổi cầm lái mắt tinh, khả năng cũng có thể là nhờ kinh nghiệm phong phú, lập tức nhận ra.
Nữ nhân áo xanh vội nói: “Vậy còn không mau đến đó cứu người lên.”
“Đừng nóng vội.” Nữ nhân áo trắng ngược lại thận trọng, có chút do dự nói: “Đây chính là oán sông, trong nước có rất nhiều thủy quái, ai biết được đó có phải mồi nhử hay không.”
“Nói cũng phải.” Nữ nhân áo xanh lập tức bị thuyết phục: “Vậy thì mặc kệ hắn, chúng ta còn nhiệm vụ phải làm. Làm không được, lão thái bà kia sẽ phát cáu.”
Nữ nhân áo trắng cười khổ, cảm thấy bất đắc dĩ với tính cách nóng vội của em gái: “Nếu chẳng may rơi xuống nước thật sự là tộc nhân thì sao? Chúng ta cũng nên qua đó xác nhận lại.”
“Cũng đúng.”
Nữ nhân áo xanh lại thay đổi chủ ý, cười nói: “Chúng ta vớt hắn lên, tận mắt nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì.”
“Haiz, muội…” Nữ nhân áo trắng đang định lên tiếng.
Nữ nhân áo xanh đã phóng một đoạn dây thừng từ trong tay áo ra, nhanh chóng bay mấy trăm mét cuốn Hạ Thiên dưới sông lên, kéo một cái kéo cả người hắn lên đầu thuyền. Lão nhân cầm lái cúi đầu nhìn thoáng qua, dò xét hơi thở, sau đó nói với hai nữ nhân: “Hồi hai vị tiểu thư, đúng là người, nhưng người đã không còn khí tức, hơn phân nửa là đã chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận