Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1763. Thanh Thanh đến tìm

“Vào đi.” Thạch Trường Canh quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Cánh cửa bị đẩy ra, một nhân viên phục vụ xuất hiện ở cửa ra vào.
“Xin hỏi Vân Tiểu Đông có ở đây không?” Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi.
“Ta là Vân Tiểu Đông, có chuyện gì vậy?” Vân Tiểu Đông lập tức hỏi.
“Là như vầy, có một cuộc điện thoại gọi đến quầy lễ tân của chúng ta nói là muốn tìm Vân Tiểu Đông. Chúng ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.”
“Kỳ lạ, tại sao lại có cuộc điện thoại gọi tới nhà hàng để tìm ta?” Vân Tiểu Đông rất ngạc nhiên: “Ừm, đúng rồi, điện thoại di động của ta hình như bị rơi ở bệnh viện rồi, ta đi nhận điên thoại đây.”
“Thuần Thuần, ngươi đi với Tiểu Đông đi.” Thạch Trường Canh dặn dò.
“Được.” Thạch Thuần trả lời một câu rồi đi ra khỏi phòng với Vân Tiểu Đông.
Hai phút sau, hai ngươi lại cùng nhau quay trở về.
“Không biết là cái tên bệnh tâm thần nào bày ra trò đùa quái đản như vậy, Tiểu bí đao vừa đến nhận điện thoại thì bên kia cúp máy luôn.” Thạch Thuần thở phì phò nói.
“Thôi quên đi, trước tiên cứ mặc kệ hắn, ăn cơm trước đi.” Thạch Trường Canh mơ hồ cảm thấy tình huống không ổn, nhưng vẫn không có suy nghĩ nhiều.
Mọi người lại tiếp tục ăn cơm, nhưng sau đó cũng không có gì xảy ra chuyện gì, mọi thứ dường như rất bình thường.
Khoảng hai giờ sau, đoàn người dùng cơm xong xuôi về đến nhà, mà đúng vào lúc đó, Thạch Trường Canh lại nhận được điện thoại, lần này là điện thoại của bên phía cảnh sát gọi tới, nhưng lại yêu cầu Vân Tiểu Đông đến lập biên bản.
“Hạ Thiên, để ta đi với Tiểu Đông đến đồn cảnh sát, thuận thiên ta cũng tới đó để hỏi thăm tin tức.” Thạch Trường Canh biết loại chuyện nhỏ nhặt kia không tiện làm phiền Hạ Thiên tự mình đi, hơn nữa hắn cũng biết Hạ Thiên thích đi với Thạch Thuần hơn, cho nên mới đề nghị như vậy.
Đối với việc này, Hạ Thiên không có ý kiến gì, vì vậy Thạch Trường Canh đưa Vân Tiểu Đông rời đi.
“Anh rể, anh rể, hay chúng ta đến biệt thự của chị ta đi? Nơi đó thoải mái hơn ở đây, còn có cả bể bơi nữa.” Thạch Thuần lập tức đề nghị, mỗi lần về nhà nàng đều sẽ ở bên Vân Thanh nhiều hơn.
Thạch Thuần dừng một chút, lại nói thêm: “Ta có rất nhiều quần áo ở đó.”
“Được.” Hạ Thiên tất nhiên đồng ý, dù sao thì hắn cũng thích đến bên kia hơn.
Hai người ăn khớp với nhau, thế là bọn hắn rất nhanh đã rời khỏi nhà họ Thạch, vài phút sau đó đã đi vào bên trong một tòa biệt thự lớn khác.
Thực ra nguồn gốc của biệt thự này có liên quan đến Hạ Thiên, nó cũng không phải mới xây mà là do Vân Thanh mua, nơi đây đã từng là biệt thự duy nhất có hồ bơi ở thành phố Mộc Dương, mười mấy năm trước, Triệu Vũ Cơ còn qua đây ở.
Hơn nữa, trên thực tế, những năm gần đây, Triệu Vũ Cơ vẫn thỉnh thoảng tới đây sống, đương nhiên đối với các nàng mà nói, ở đây như thế nào cũng không thể sánh được với đảo Thần Tiên, nhưng trên đảo Thần Tiên có rất nhiều người, đôi khi Triệu Vũ Cơ sẽ lôi kéo Hạ Thiên ra ngoài để sống trong thế giới hai người, mà nàng càng thích đến những nơi hai ngươi đã từng ở cùng nhau trước đây.
Giống như hồ nước ở núi Thanh Phong kia, về sau Triệu Vũ Cơ cũng có rủ Hạ Thiên cùng nhau đến nơi đó.
“Anh rể, ta hơi buồn ngủ, ta đi ngủ một giấc trước đã, từ tối hôm qua đến giờ ta vẫn chưa được ngủ.” Thạch Thuần ngáp một cái rồi chạy về phòng ngủ của mình.
Kết quả là Hạ Thiên vốn rất nhàm chán lại càng trở nên buồn chán hơn.
Sau đó, Hạ Thiên gọi điện thoại cho Lam Y Nhân.
“Chồng à, làm sao vậy?” Ngược lại, Lam Y Nhân rất nhanh đã nhận điện thoại.
“Vợ Tiểu Y Y, nàng hết bận chưa? Bây giờ ta đang rất buồn chán.” Hạ Thiên hỏi thẳng.
“Chưa xong.” Lam Y Nhân có chút bất đắc dĩ: “Bên này ta còn nhiều chuyện lắm, trước tiên anh đừng có tới tìm ta, nếu như anh đến, muốn cái gì cũng sẽ không làm được, nếu không thì anh tìm Bối Bối về đi, để cho nàng ấy tới làm việc, ta cũng sẽ không cần bận rộn như vậy nữa.”
“Được, ta sẽ gọi điện thoại cho Bối nha đầu kia.” Hạ Thiên cúp điện thoại của Lam Y Nhân rồi bắt đầu gọi điện cho Tô Bối Bối.
Điện thoại lại được kết nối, Tô Bối Bối rất nhanh đã trả lời: “A lô... Ai vậy… Tín hiệu không tốt... Ta không thể nghe thấy, ta cúp máy trước đây!”
Cứ như vậy, Tô Bối Bối cúp điện thoại.
“Nha đầu kia thực sự muốn ăn đòn mà.” Hạ Thiên có chút buồn bực, rõ ràng là Tô Bối Bối cố ý.
Đúng lúc Hạ Thiên đang suy nghĩ có nên gọi điện cho Tiểu muội chân dài để hỏi một chút tình hình ở bên kia hay không, thì điện thoại di động của hắn lại vang lên, nhưng lần này người gọi tới lại là Triệu Thanh Thanh.
“Sư phụ, ngươi đang ở đâu vậy? Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi, nhất định phải nói trước mặt.” Triệu Thanh Thanh vội vàng nói.
“Ta đang ở thành phố Mộc Dương.” Hạ Thiên thuận miệng trả lời, trong lòng có chút buồn bực, Triệu Thanh Thanh kia có chuyện quan trọng gì mà phải nói trước mặt hắn chứ.
“Thành phố Mộc Dương? Vậy được rồi, sư phụ, ta đi lập tức đi tìm ngươi!" Triệu Thanh Thanh nói xong thì cúp máy ngay, hiển nhiên đang lo lắng Hạ Thiên sẽ từ chối.
Hạ Thiên không thèm quan tâm tới chuyện đó, mặc dù hắn cảm thấy Triệu Thanh Thanh vẫn chưa đủ xinh đẹp, nhưng hắn cũng không ghét bỏ nàng, nếu nàng muốn tới thì tới đi.
Dù sao thì bây giờ hắn thực sự đang rất nhàm chán.
“Thật là chán mà.” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình, sau đó hắn nằm dài trên ghế sô pha, không có việc gì để làm, hắn cũng ngủ một giấc.
Chà, nói không chừng trong mơ có thể gặp được Thần tiên tỷ tỷ và Tiểu muội chân dài.
Cùng lúc đó.
Thạch Trường Canh và Vân Tiểu Đông đã đến cục cảnh sát, vì hung thủ đã chết, hiện giờ Vân Tiểu Đông cũng không có việc gì, cho nên tới ghi chép cho đủ thủ tục.
Bên này, Vân Tiểu âm đang ghi chép biên bản, mà bên kia Thạch Trường Canh cũng nhờ người quen trong cục cảnh sát hỏi thăm về tình tiết vụ án, nhưng tình báo mà hắn lấy được không khác gì những điều Đàm Uy đã nghe được trước đó.
Nửa giờ sau, Vân Tiểu Đông hoàn thành bản ghi chép, sau đó cảnh sát đưa cho Vân Tiểu Đông một chiếc điện thoại di động, lúc này nàng mới biết được, điện thoại di động không phải bị đánh rơi ở bệnh viện, mà là rơi mất ở hiện trường vụ án, sau đó nó đã nằm trong tay của cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận