Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2034. Không bằng chúng ta so tài một chút

"Bối nha đầu, vậy chúng ta cùng đi ăn cơm đi." Hạ Thiên đưa ra quyết định, nếu không có cách nào biến Bối nha đầu xinh đẹp gợi cảm thành bữa ăn, vậy thì vẫn nên thành thành thật thật đi ăn cơm với nàng, ít nhất còn có thể thuận tiện làm chút chuyện khác, ví dụ như ôm ấp hôn hít bế lên cao gì đó.
"Ngươi muốn ăn cái gì?" Tô Bối Bối nhìn Hạ Thiên, nàng vốn dĩ muốn hỏi ý kiến của hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của gia hỏa kia thì nàng lập tức hiểu rõ hắn muốn ăn gì.
Kết quả là căn bản không đợi Hạ Thiên nói chuyện, nàng lập tức lại nói: "Thôi, ta lười quản ngươi muốn ăn cái gì, ta muốn ăn nướng thịt."
Tô Bối Bối nhảy xuống xe rồi nhìn quét xung quanh, tiếp theo tìm được một tiệm thịt nướng, nàng không nói gì với hắn mà nhanh chóng đi vào bên trong, nhưng vừa mới đi được mấy bước thì đã bị hắn đuổi kịp, hơn nữa còn bị hắn ôm eo.
Hai người cùng tiến vào tiệm thịt nướng, sau đó, họ tìm một bàn trống ngồi xuống, ừm, cũng không phải là ngồi mặt đối mặt, mà là ngồi bên cạnh nhau, dù sao thì chỉ có như vậy mới có thể vừa ôm Tô Bối Bối vừa ăn thịt nướng.
Nàng cũng coi như đã quen với cách làm của Hạ Thiên, dù sao nàng cũng không có cách nào ngăn cản hắn chiếm tiện nghi của mình. Có điều thật ra nàng cũng không sợ hãi gì, bởi vì nàng cũng rõ ràng, chỉ cần nàng không chân chính gật đầu thì gia hỏa này cũng sẽ không thật sự cưỡng ép coi nàng là bữa ăn.
Nàng lấy thực đơn xem một lượt rồi gọi một đống thịt lớn, tiếp đó đợi thức ăn được mang lên, mà bây giờ nàng lại nghĩ tới vấn đề đã hỏi trước đó: "Nè, ngươi còn không có nói cho ta biết, cuối cùng thì anh ta ra ngoài hưởng tuần trăng mật sẽ có nguy hiểm hay không? Mấy tổ chức quấy rối trước đó còn tìm người tới gây sự với họ không?"
"Bối nha đầu, chuyện ấy ta cũng không biết nha, có thể là những tên ngu ngốc kia đã thực sự biến mất, nhưng hình như lại xuất hiện một đám ngu ngốc mới." Hạ Thiên nói với vẻ mặt vô tội, "Nhưng ngươi không cần lo lắng, có ta ở đây, mặc kệ xuất hiện chuyện gì thì ta đều có thể giải quyết được."
"Tốt thôi, ta cũng không quản được nhiều như vậy, ta cũng không thể đi theo bảo vệ bọn hắn mỗi ngày được." Tô Bối Bối quyết định không thèm suy nghĩ quá nhiều, người sống một đời sẽ khó tránh khỏi gặp phải phiền phức, nếu thật sự xảy ra vấn đề, vậy đi giải quyết là xong, bây giờ nghĩ quá nhiều cũng vô dụng mà thôi.
"Đúng vậy, nhưng Bối nha đầu, ngươi có thể vẫn luôn đi theo ta nha." Hạ Thiên thuận miệng nói.
"Còn lâu ta mới làm theo ý ngươi." Tô Bối Bối cũng không mắc lừa, "Tên lưu manh nhà ngươi cả ngày đều có ý đồ xấu xa, ta cần phải cách ngươi xa một chút."
Dừng lại một chút, nàng lại thở dài: "A, bây giờ ta thực sự rất nhàm chán! Nha đầu Vương Tiểu Nha chết tiệt kia cũng chạy đi rồi, tìm một người để đánh nhau cũng không thấy đâu."
Tô Bối Bối nhìn Hạ Thiên, có chút buồn bực: "Nè, cuối cùng thì chừng nào chị họ các nàng ấy mới trở về vậy? Hiện tại ta đều không tìm được người giống mình để chơi rồi."
"Bối nha đầu, thật ra ngươi có thể đi tìm Tiểu muội chân dài chơi nha, còn vợ Tiểu Y Y nữa, hoặc tìm Thanh Thanh cũng được. Ừm, thật ra ngươi tìm vợ Y Y cũng không tồi, Cửu nha đầu bây giờ rất ngoan, các nàng ấy có thể chơi với ngươi, nếu không được nữa thì ngươi còn có thể đi tìm Thuần Thuần nha đầu kia. Đương nhiên, ngươi để ta chơi với ngươi là tốt nhất, chỉ cần ngươi nguyện ý thì chúng ta có thể làm chuyện vui vẻ mỗi ngày, đến lúc đó ngươi sẽ cảm thấy chơi rất vui, Mỹ nữ tỷ tỷ cũng vô cùng thích chơi." Hạ Thiên nói một hồi lại bắt đầu khuyến khích Tô Bối Bối làm chuyện nào đó.
Tô Bối Bối cho hắn một ánh mắt xem thường, không thèm để ý hắn nữa, nàng lại không phải đồ ngốc, còn lâu mới bị lừa.
Nhưng trong lòng nàng lại không nhịn được bốc lên một ý niệm, loại sự tình kia thật sự rất thú vị sao? Hình như chị họ thật sự rất thích, còn Vương Tiểu Nha nha đầu kia nữa, hình như trước đây nàng ta cũng có nói......
Phi phi phi!
Tô Bối Bối đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ lung tung, nàng không thể bị mắc lừa được!
"Vị mỹ nữ này, nếu thi đấu thua có phải mời chúng ta ăn một bữa cơm uống một chút rượu gì đó không?" Hiện tại, có một giọng nói truyền đến, mà nương theo giọng nói kia, hai người nam nhân trẻ tuổi xuất hiện ở đối diện, cả hai không phải ai khác, chính là hai nam nhân ở trên chiếc Lamborghini vừa rồi.
"Ai thi đấu thua chứ?" Tô Bối Bối nhìn hai người, có chút không vui, "Ta có nói sẽ thi đấu với các ngươi à? Chẳng qua là ta cảm thấy nhàm chán, lười so đo với các ngươi mà thôi."
"Mỹ nữ, ngươi như vậy chính là không dám nhận thua nha." Nam nhân lên tiếng vừa rồi lại nói chuyện, thật ra nam nhân ấy nhìn qua rất đẹp trai, trắng nõn sạch sẽ, vóc dáng cũng rất cao, cách ăn mặc của hắn cũng rất sang trọng, cộng thêm lái con Lamborghini kia, chắc là người có tiền, mà những thứ đó rõ ràng là một trong các sự tự tin để hắn đi tán gái.
"Đúng rồi đó mỹ nữ, thua cũng không có gì, mọi người kết bạn một chút đi, nếu ngươi không muốn mời chúng ta ăn cơm thì chúng ta cũng không ngại mời ngươi bữa cơm này." Nam nhân còn lại cũng lên tiếng, dáng dấp của người đấy cũng rất không tệ, chỉ là làn da hơi đen một chút.
Lại nói tiếp, hai nam nhân đó một người trắng một người đen, nhìn thấy rất xứng đôi.
"Ta không có hứng thú làm quen các ngươi." Tô Bối Bối hừ nhẹ một tiếng, cách làm quen kia nàng đã thấy quá nhiều rồi, đến giờ vẫn chưa có người thành công, dù sao nàng cũng là đại tiểu thư nhà họ Tô, cho dù không quen biết Hạ Thiên thì cũng sẽ không có hứng thú gì với loại nam nhân như vậy.
Trên thực tế, trong mấy năm nay Tô Bối Bối cũng từng nhận biết không ít nam nhân trẻ tuổi không tồi, nhưng nàng vẫn không hề chân chính sinh ra hứng thú gì với bọn hắn. Kỳ thật có lẽ trong mắt của nàng, những nam nhân bình thường kia đã sớm không có cách nào lọt vào mắt của nàng được.
Cũng không phải là nàng cố ý chờ đợi Hạ Thiên, nhưng khi hắn đột nhiên có hứng thú nồng đậm với nàng, sức chống cự của nàng trở nên tương đối có hạn, dù sao thì hắn đúng là một nam nhân không bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận