Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2752: Giải thoát

Nữ tử mày mảnh và một thành viên khác lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên.
Triệu Thanh Thanh đột nhiên giơ tay, trên bước tường chỉ còn mỗi màn hình giám sát của phòng Trịnh Tiểu Kiệt.
Trịnh Tiểu Kiệt ở trong phòng dường như cũng cảm nhận được, không khỏi ngước đầu nhìn camera, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ nụ cười khinh thường.
Rất nhanh, bức tường dần dần dịch chuyển, căn phòng của Trịnh Tiểu Kiệt trực tiếp được đưa đến trước mặt Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, giữa hai phòng được ngăn cách bởi một tấm thủy tinh trong suốt.
“Ồ, không phải là Triệu tổ trưởng sao, mấy ngày rồi không gặp.”
Trịnh Tiểu Kiệt xuyên qua tấm kính cũng nhìn thấy Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên, không khỏi cợt nhả nói: “Vị bên cạnh ngươi là ai thế, bạn trai ngươi hả?”
“Đúng đấy, hắn là nam nhân của ta.” Triệu Thanh Thanh thoải mái thừa nhận.
Hai mắt Trịnh Tiểu Kiệt híp lại, dưới đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng, trên miệng lại vừa cười vừa nói: “Vậy chúc mừng ngươi, bà già như ngươi cuối cùng cũng có người muốn rồi.”
Nói xong, hắn lại đứng dậy, từ từ bước đến trước tấm kính, nhìn thẳng Hạ Thiên: “Vị lực sĩ này xưng hô sao nhỉ?”
“Ta không phải lực sĩ, ta là Hạ Thiên.” Hạ Thiên từ tốn nói: “Hạ trong xuân hạ thu đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên?” Trịnh Tiểu Kiệt cảm thấy hình như hắn đã nghe qua cái tên này rồi, không khỏi trầm ngâm trong chốc lát, đáng tiếc vẫn không nhớ ra được, “Tên của ngươi quá tầm thường, đừng nói là cả nước, đoán chừng ở Kinh thành không có một nghìn thì cũng có tám trăm cái tên đó, chi bằng đổi thành Hạ Vũ, Hạ Tuyết hoặc Hạ Băng Bạc đi, thế nào.”
“Chẳng ra sao cả.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Ngược lại tên của ngươi tương đối dễ đổi, không thì gọi là Trịnh Tiểu Cẩu, hoặc là Trịnh Tiểu Trư đi?”
“Thế cũng không được.” Trịnh Tiểu Kiệt hừ lạnh một tiếng, chuyển mắt sang nhìn Triệu Thanh Thanh, “Triệu tổ trưởng, ngươi tính khi nào thì thả ta ra?”
Triệu Thanh Thanh lắc đầu: “Trước giờ không có tính toán đấy.”
“Triệu Thanh Thanh, ngươi đừng có mà quá đáng.” Trong mắt Trịnh Tiểu Kiệt chứa đựng sự tức giận, có điều vẫn chưa đến lúc bùng nổ, “Ngươi thật sự cho rằng chỉ dựa vào Thiên Đạo tổ là có thể một tay che trời ở Kinh thành sao?”
“Ta không hứng thú với việc đó.” Triệu Thanh Thanh cười nói, “Cũng chưa từng cho rằng như thế, ngược lại là ngươi càng ngày càng không biết sợ nhỉ?”
“Triệu Thanh Thanh, thật ra ngươi cần gì phí thời gian với ta chứ?” Thái độ của Trịnh Tiểu Kiệt bỗng dưng thay đổi, nở nụ cười hiền hòa nói, “Các ngươi đâu đến gần ta được, quan sát gì đó đối với ta chẳng có ý nghĩa gì.”
“Không bằng thả ta ra đi, đến lúc đó ta có thể cho các ngươi một tiêu bản, để các ngươi thỏa thê nghiên cứu, thế nào?”
Triệu Thanh Thanh đương nhiên sẽ không đồng ý với ý kiến này, nàng lắc đầu nói: “Muốn ra thì chỉ có một điều kiện, đó là ngươi thành thực phối hợp nói rõ mọi chuyện, lấy hết đồ trên người ngươi, khi ấy tự nhiên sẽ thả ngươi đi.”
“Không thể được.” Trịnh Tiểu Kiệt khinh thường nói: “Ta cũng không ngại nói cho người biết, trên người ta đúng là có đồ, có giỏi thì các ngươi đến lấy đi?”
Sau đó hắn cố ý khiêu khích cười nói, “Ồ, ta quên mất, các ngươi đâu thể đến gần ta, chậc chậc, Thiên Đạo tổ cũng chỉ thế mà tôi.”
“Nếu như thật sự không thể đến gần ngươi, vậy sao ngươi lại bị bắt?” Triệu Thanh Thanh hừ lạnh đáp trả.
Nụ cười đắc ý trên mặt Trịnh Tiểu Kiệt lập tức cứng ngắc, nét mặt trở nên hung ác: “Ngươi đắc ý cái gì, nếu không phải khi đó là thời kỳ suy yếu của ta, thì các ngươi hoàn toàn không động được đến nửa sợi tóc của ta! Hừ, ta quên mất hình như có hai thành viên Thiên Đạo tổ vì bắt ta mà bị nhiễm bức xạ, bây giờ bọn họ sao rồi?”
“Ngươi nói là hai thành viên bị thương đúng không?” Triệu Thanh Thanh vẻ mặt không cảm xúc vỗ tay, kế đó có người đẩy hai giường bệnh đi vào, “Bọn họ còn sống, chưa chết đâu.”
Trên hai giường bệnh đó đúng là có hai người đang nằm, chỉ là đã không giống người nữa, trên dưới toàn thân không có một tấc da hoàn chỉnh, tất cả đều bị thối rữa đến không ra hình dạng gì, hơn nữa còn biến thành màu cháy đen, bất cứ lúc nào cũng chảy máu, đúng là đau khổ không chịu nổi.
Vẻ mặt của Trịnh Tiểu Kiệt bỗng trở nên thương xót, vô cùng đồng tình nói: “Ôi trời, bọn họ chắc chắn sống không bằng chết, đáng thương quá đi, Triệu tổ trưởng cũng quá độc ác, sao không giúp bọn hắn giải thoát chứ?”
“Giải thoát?” Triệu Thanh Thanh mỉm cười, “Thiên Đạo tổ trước giờ sẽ không vứt bỏ bất kỳ thành viên nào, hiện tại bọn hắn đúng là rất đau khổ, nhưng rất nhanh sẽ không sao nữa, huống chi ta còn cho bọn hắn phần thưởng rất lớn.”
“Chậc chậc, chém gió hơi xa rồi, đây là kỹ năng truyền thống của Thiên Đạo tổ sao?”
Trịnh Tiểu Kiệt không khỏi cười to, “Nói ngươi này, người bị khí đen của ta xâm nhập vào đều không có ai chữa được, bọn họ sẽ chỉ càng ngày càng đau khổ, thân thể cũng dần dần bị khí đen từng chút ăn sạch sẽ mãi đến khi hóa thành bãi máu, trên thế gian không có thuốc giải, cũng không ai chữa được, các ngươi thì càng không có cách giúp bọn hắn giảm bớt đau đớn.”
“Đây là cái giá của các ngươi khi động đến bổn thiếu gia!”
“Ai nói trên thế giới không có thuốc giải, không có người chữa được?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Loại bệnh cỏn con này ta tiện tay cũng chữa được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận