Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3746: Thứ đồ chơi này chỉ là hổ giấy

“Hạ thần y, vừa rồi ta chỉ bị quỷ ám, ngươi tuyệt đối đừng nên để trong lòng.”
Vạn Hướng Phong cảm thấy nụ cười của Hạ Thiên có chút không ổn, sắc mặt thay đổi, lập tức quỳ xuống: “Ngươi đại nhân đại lượng tha cho ta một mạng. Ta dẫn các ngươi đến Ẩn Nguyệt… A!”
Hạ Thiên lười nghe hắn ta nói nhảm thêm, châm cho hắn ta một châm: “Ngươi không cần dẫn nữa. Ngươi hãy đi tử lộ của ngươi đi.”
“Thủ, thủ vệ, nhanh…” Vạn Hướng Phong xoay người muốn xông ra chỗ cửa sắt. Đáng tiếc, một bước còn chưa bước ra, cả người đã ngã xuống đất, cũng không lập tức chết ngay, mà sinh cơ từng chút một trôi qua.
Trịnh Tự Kỳ lắc đầu, có chút trào phúng: “Ngươi nói ngươi đã đưa người đến đây rồi, cần chi phải gây thêm phiền phức cho mình, đáng giá không? Tập đoàn Lăng Tiêu trả cho ngươi bao nhiêu tiền lương? Có đóng một năm bảo hiểm luôn cho ngươi không?”
“Đừng nói nhảm nữa, tiếp tục đi về phía trước đi.” Hạ Thiên nói.
“Vâng, Hạ thần y, ta đi ngay.” Trịnh Tự Kỳ cười ha hả, lập tức bước nhanh hơn.
Không bao lâu sau, đáy vực bỗng nhiên sáng lên một tầng sương mù mỏng nhạt, bên trong sương mù còn có một mùi hôi thối tinh quái.
Mùi hôi thối này cũng không phải mùi của thi thể, mà là mùi mồ hôi của rất nhiều người đứng cùng một chỗ.
“Cái này, cái này… là tuyết hầu tử?” Trịnh Tự Kỳ đi về phía trước một hồi, kết quả nhìn thấy được cảnh tượng cả đời khó mà quên được.
Đằng trước cách đó không xa, rất nhiều tuyết hầu tử màu đỏ mắt trợn tròn mang theo ánh nhìn oán độc, âm tàn yên lặng nhìn Trịnh Tự Kỳ.
Quan trọng là, tuyết hầu tử nơi này bất luận hình thể hay là trạng thái đều cực kỳ khác biệt so với lúc trước.
Hình thể cao hơn lúc trước ít nhất hai ba mét, tứ chi thô kệch như cột điện, nhưng vẫn là hình thái của hầu tử.
Hai mắt của chúng đỏ hồng, thậm chí còn giống như có máu chảy ra từ hốc mắt, nhìn qua giống như vật sống.
Nếu không phải bọn chúng có rễ cắm trong đất, Trịnh Tự Kỳ còn tưởng rằng đây là những con khỉ chân chính, đương nhiên là khỉ biến dị.
Trịnh Tự Kỳ nhịn không được liền hỏi: “Hạ, Hạ thần y, đám tuyết hầu tử này có biết sợ hay không?”
“Ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?” Hạ Thiên nói.
Trịnh Tự Kỳ có Hạ Thiên ở đằng sau, cũng muốn thử một lần, vì thế khí dồn đan điền, cao giọng quát to: “Tất cả cút ngay cho ta.”
Âm thanh không nhỏ, khí thế cũng không tệ.
Chỉ tiếc đám tuyết hầu tử kia không nhúc nhích, ánh mắt thậm chí còn xuất hiện sự khinh thường.
“Mẹ nó, hôm nay ta nhất định phải dạy cho các ngươi một bài học.” Trịnh Tự Kỳ nói như thế nào cũng là tu tiên giả thực tập trước kia, cũng là người đã bước qua ngưỡng cửa luyện khí. Mặc dù tu vi bị phế nhưng làm sao cũng không đến phiên một cây nấm cũng không tính là vật sống khinh thường.
Nói xong, ông ta nắm chặt nắm đấm vọt đến, đánh qua một cây tuyết hầu tử trước nhất.
Vù.
Chỉ thấy thân hình con tuyết hầu tử kia lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Ngay sau đó, một đám tuyết hầu tử nhanh chóng chớp động, giống như từng đạo tàn ảnh màu đỏ bao vây Trịnh Tự Kỳ.
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Trịnh Tự Kỳ.
Nhưng giống như người buồn ngủ, có nghĩ cái khác cũng dư thừa, chỉ có thể kiên trì ứng chiến.
“Có ngon thì đừng chớp động nữa, dùng quyền thịt đánh với ta một trận này.” Trịnh Tự Kỳ cũng không để ý đám tuyết hầu tử có nghe hiểu tiếng người hay không.
Dương San hỏi: “Ông xã, ông ấy sẽ không bị đám tuyết hầu tử kia đánh chết chứ?”
“Đánh thua thì có khả năng. Chết, vẫn còn kém chút.” Hạ Thiên liếc qua, lập tức đưa ra kết luận.
Một bên khác, sau một thoáng bối rối ban đầu, Trịnh Tự Kỳ chậm rãi ổn định tinh thần, cảm giác mình giống như nắm bắt được một điểm quy luật.
“Chạy đi đâu.”
Chỉ trong nháy mắt, ông ta ngang nhiên xuất thủ, một quyền đánh về phía nào đó.
Quả nhiên, một giây sau, một tuyết hầu tử xuất hiện.
“Bên trong.” Trịnh Tự Kỳ dồn hết toàn bộ lực đạo vào trong.
Đáng tiếc, kết quả lại không như ông ta đã suy nghĩ.
Một quyền này, đánh thì đánh trúng nhưng lại giống như đánh trúng cục bông gòn.
Bốp.
Lập tức, con tuyết hầu tử kia vung tay đánh trả một chưởng, tát gương mặt Trịnh Tự Kỳ sưng phồng lên.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Trịnh Tự Kỳ ôm mặt, phát hiện con tuyết hầu tử đánh ông ta lại nhanh chóng chớp động, hoàn toàn không biết đi đâu, không nhìn ra được con nào là con nào.
“Bọn chúng rõ ràng là vật sống, vì sao khi đánh trúng lại giống như đánh vào thân thực vật vậy?”
Trong lúc ông ta đang suy nghĩ, lại có thêm hai con tuyết hầu tử nhảy đến trước mặt ông ta, tả hữu khai cung, đánh ông ta không còn chỗ để trốn, một lát sau mặt mũi đã bầm dập.
“Hạ thần y, ta không được rồi.” Trịnh Tự Kỳ cảm thấy ông ta có khả năng sẽ bị đám tuyết hầu tử này đùa chết, tự nhận biết giá trị bản thân như thế nào: “Vẫn là lão nhân gia ngài tự xuất mã đi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngay cả cái thứ đồ chơi này mà cũng đánh không lại, còn muốn tu tiên, ngươi nên tỉnh lại đi.”
Hiện tại, Trịnh Tự Kỳ chỉ muốn bảo mệnh, tu hay không tu không còn quan trọng nữa: “Hạ thần y, ngươi mau cứu ta đi, ta sắp không chịu nổi rồi.”
Dương San nhìn thấy đám tuyết hầu tử diện mạo dữ tợn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng: “Ông xã, đám tuyết hầu tử kia thật quỷ dị, sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, cái thứ đồ chơi này chỉ là hổ giấy mà thôi, tuyệt không nguy hiểm.” Hạ Thiên cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận