Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1618. Vu oan giá hoạ

"Cảnh sát, các ngươi nhanh bắt người, các ngươi thấy bạn gái của ta đã chết rồi, hung thủ này còn dám ở nơi này khoe khoang..." Bộ dáng của gã đeo kính càng thêm tức giận.
"Được rồi, đừng đóng kịch nữa." Lúc này, nữ cảnh sát mở miệng nói, "Ngươi lại dám vu oan hắn giết người, ngươi có biết hắn là ai không?"
"Ngươi, các ngươi lại cùng một bọn với bọn hắn?" Sắc mặt của gã đeo kính đại biến, "Không phải các ngươi có danh xưng là đội cảnh sát công chính nhất Giang Hải à? Các ngươi lại bao che tội phạm..."
"Ngậm miệng!" Nam cảnh sát thấy vậy cũng mở miệng, "Chúng ta chính là đội cảnh sát công chính nhất, chúng ta xưa nay sẽ không oan uổng người tốt, chúng ta đương nhiên sẽ điều tra chứng cứ, nhưng ta cho ngươi cũng biết, ngươi muốn giá họa cho người khác thì nên tìm người nào thích hợp một chút, ngươi cho rằng ai cũng có thể giá họa à?"
"Hả?" Lúc này, Hàm Hàm mới phát hiện không hợp lý, "Anh rể, hình như bọn hắn nhận biết ngươi?"
"Ừm, quả nhiên vẫn là thành phố Giang Hải này tương đối tốt, người ở đây nhận biết ta tương đối nhiều. Trước đó, lúc ta ở thành phố Quế tùy tiện gặp phải thằng ngu cũng dám tới tìm ta gây phiền phức." Hạ Thiên đối với chuyện này rất hài lòng, mà bây giờ, hắn thật đại khái đã biết hai người cảnh sát này đến từ đâu.
Nhìn về phía hai người cảnh sát kia, Hạ Thiên mở miệng hỏi: "Các ngươi là đội đặc khiển của Băng Băng à?"
"Đúng vậy, Hạ tiên sinh." Hai cảnh sát cùng nhau trả lời.
Thật ra thì, cho dù là ở Giang Hải thì người biết Hạ Thiên cũng không phải quá nhiều, nhưng thân là thành viên đội đặc khiển của Băng Băng, hai người cảnh sát này hiển nhiên là biết cái tên Hạ Thiên. Bọn hắn vô cùng rõ ràng, đội đặc khiển của Băng Băng xử lý bất kỳ vụ án nào cũng có thể không để ý thể diện của bất kỳ kẻ nào, nguyên nhân chính là bởi vì người tên Hạ Thiên này.
"Lúc trước, Băng Băng có bàn giao cho các ngươi chuyện gì không?" Hạ Thiên nghĩ nghĩ, hỏi một câu như vậy.
"Việc này, lúc trước đội trưởng nói nàng cần nghỉ ngơi mấy tháng, cụ thể lúc nào trở thì chưa xác định, nhưng có nói đội đặc khiển chúng ta phá án như thường lệ." Nữ cảnh sát trả lời.
"Như vậy à." Hạ Thiên cũng không tiếp tục hỏi nữa, đương nhiên những người này không thể nào biết quá nhiều chuyện.
Nhìn nữ nhân trên đất một chút, Hạ Thiên lại nói ra: "Hai người các ngươi đến rút con dao này ra, giữ lại chứng cứ đi, ta cứu người này tỉnh lại, như vậy các ngươi sẽ càng dễ phá án hơn."
"Hạ tiên sinh, ngươi nói là người bị hại còn sống à?" Nữ cảnh sát kia sững sờ.
"Không sai, còn sống." Hạ Thiên gật đầu, mà cảnh sát nam kia thì lập tức cầm túi chứng cứ đi tới, bao lấy cán dao, chuẩn bị rút dao.
Mà nữ cảnh sát kia cũng không nhàn rỗi, nàng trực tiếp cầm điện thoại tranh thủ thời gian chụp mấy bức ảnh chụp, hiển nhiên đây cũng là một trong những chứng cứ.
Trong tay Hạ Thiên có thêm một cây ngân châm, sau đó một châm đâm xuống: "Được rồi, rút ra đi."
Nam cảnh sát lập tức làm theo, dùng sức rút dao ra, sau đó cất gọn con dao vào túi, mà Hạ Thiên thì lại nhanh chóng đâm mấy cây châm trên người nữ nhân.
“…"Nữ nhân trên mặt đất kêu một tiếng sợ hãi, sau đó từ dưới đất ngồi dậy, mà sắc mặt của gã đeo kính kia thì lập tức đại biến, quay người chạy ra bên ngoài.
Nữ cảnh sát kia đã sớm phòng bị, một cước đạp gã đeo kính ngã xuống đất, sau đó còng tay hán lại.
"Cảnh sát, hắn muốn giết ta, hắn muốn giết ta..." Nữ nhân trên đất nhìn thấy gã đeo kính thì hoảng sợ kêu to.
"Này, đừng kêu nữa, hắn đã bị bắt rồi." Hạ Thiên có chút bất mãn, "Nếu không phải ta cứu ngươi thì trên cơ bản hắn đã giết ngươi rồi."
"Xin hỏi ngươi, ngươi là..." Hiển nhiên nữ nhân trên mặt đất vẫn còn trong kinh hoảng.
"Ta là Hạ Thiên, có phải ngươi tên là Tô Mặc hay không?" Hạ Thiên rất thẳng thắn hỏi.
"Ngài, ngài chính là Hạ Thiên? Quá tốt, đúng đúng đúng, ta là Tô Mặc, ta chính là Tô Mặc!" Tô Mặc kinh hỉ nói, "Tối hôm qua, ta đã gọi điện thoại cho ngài."
"Ngươi thật sự là Tô Mặc?" Hạ Thiên nhìn Tô Mặc, một mặt hoài nghi, "Ánh mắt của con trai ta kém như vậy à? Sao hắn lại tìm một người bạn gái không xinh đẹp chút nào như ngươi chứ?"
"Cái kia, Hạ tiên sinh, ngài, có phải ngài hiểu lầm rồi hay không? Ta, ta là cô giáo của học trò Hạ Lãnh, ta không phải bạn gái của hắn." Tô Mặc nghe vậy cảm thấy hơi choáng váng, "Hơn nữa, học trò Hạ Lãnh mới mười hai tuổi, cho dù có thật tìm bạn gái thì cũng sẽ không tìm người lớn tuổi như ta chứ?"
"Không phải bạn gái à?" Hạ Thiên nhẹ nhàng thở ra, "Vậy còn được, tuổi tác không thành vấn đề, nhưng dung mạo ngươi thật không dễ nhìn, cho dù con trai của ta là một hùng hài tử thì cũng không thể tìm bạn gái khó coi như vậy, quá mất mặt."
Tô Mặc hơi ngơ ngác, nàng rất muốn tìm một tấm gương ngắm lại mình, nàng thật rất xấu à? Nhưng nàng nhớ lúc trước mình rất xinh đẹp, chẳng lẽ giờ đã bị hủy dung rồi?
Trong lúc nhất thời, Tô Mặc trở nên rất khẩn trương, vội vàng lấy điện thoại di động ra, sau đó từ trên điện thoại di động mở chức năng soi gương, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của mình thì mới nhẹ nhàng thở ra, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng nàng cũng chưa bị hủy dung.
"Nhưng có chút kỳ quái, nếu như ngươi không phải bạn gái của nhi tử ta thì sao hắn lại đặt điện thoại di động của hắn ở chỗ của ngươi chứ?" Hạ Thiên nhìn Tô Mặc, nghĩ không thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận