Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2251. Hai lựa chọn

"Tại sao ta lại cảm giác ngươi mới là tên đang tìm cái chết vậy?" Triệu Thanh Thanh nở nụ cười, "Hoặc có lẽ là ngươi đang trên đường tìm chết, chẳng lẽ chính ngươi không có phát hiện ra sao?"
"Ha ha, nói đùa như vậy chẳng thú vị chút nào." Đôi mắt của Lạc Ngọc Minh hơi híp lại, "Được rồi, đến phòng làm việc của viện trưởng thôi, lúc đó chúng ta mới có thể tâm sự thật tốt."
Nói xong, Lạc Ngọc Minh sải bước đi về phía phòng làm việc của viện trưởng.
Hứa Kiều Na nổi giận đùng đùng đi theo sau lưng Lạc Ngọc Minh, nàng cực kỳ muốn biết người này đang giở trò quỷ gì.
"Sư phụ, đi thôi, chúng ta cũng đi theo xem một chút đi." Triệu Thanh Thanh cảm giác việc này chắc chắn không đơn giản, rõ ràng Lạc Ngọc Minh này có chuẩn bị mà đến, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Ba người Hạ Thiên đi theo Lạc Ngọc Minh tới phòng làm việc của viện trưởng, mới vừa đẩy cửa bước vào thì ba người bị mấy tên vệ sĩ bao vây: "Không được nhúc nhích.”
"Ngươi đây là có ý gì?" Hứa Kiều Na lạnh lùng nhìn Lạc Ngọc Minh.
Lạc Ngọc Minh ngã người về phía sau, ngồi trên ghế sa lon, hai tay mở ra: "Chuyện này còn cần hỏi nữa sao, đương nhiên là tìm các ngươi tính sổ rồi."
"Tính sổ? Tính sổ gì chứ, ta và họ Lạc các ngươi không có sổ sách gì để tính cả!" Hứa Kiều Na cau mày nói.
"Ngươi nói câu này cũng quá giả dối rồi." Lạc Ngọc Minh đốt một điếu thuốc, chỉ vào Hứa Kiều Na: "Ngươi thiết lập cái bẫy dụ dỗ ta và anh trai ta rồi đoạt lấy bảo vật gia truyền nhà ta. Những cuốn sách y cổ kia có giá trị mấy trăm triệu, thế mà ngươi chỉ tốn hai trăm vạn là ôm đi, chuyện này không phải lừa gạt thì là gì? Hơn nữa xong việc còn đánh anh ta đến gãy xương, não cũng bị chấn động nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn đang nằm ở trong bệnh viện. Ngươi nói chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?"
Hứa Kiều Na hiểu rõ người này là nhắm về mình, thế là nói: "Tốt thôi, ngươi muốn tính nợ cũ này, ta sẵn sàng phụng bồi tới cùng. Chỉ là việc này không liên quan tới Hạ Thiên và Thanh Thanh, ngươi để cho bọn hắn rời khỏi đây đi."
"Chuyện này thì không được." Lạc Ngọc Minh cười chỉ chỉ Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên: "Hai người bọn họ là người mua sách, lại đánh anh trai của ta, bọn họ cũng không thể thoái thác tội lỗi của mình."
"Ta hiểu được." Hứa Kiều Na biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến, trước đây nàng chiếm tiện nghi, cho rằng hai người anh em này là đồ ngốc, bây giờ suy nghĩ một chút chính mình mới là đồ ngốc: "Ngươi mới là người lập bẫy, lúc trước bán đồ cho ta thì ngươi đã nghĩ đến hôm nay rồi, thật đúng là giỏi tính kế."
Lạc Ngọc Minh cười nhún vai, dáng vẻ đắc ý: "Nói thẳng đi, các ngươi là muốn giải quyết riêng hay là đi theo trình tự?"
"Giải quyết riêng là thế nào, còn theo trình tự lại như thế nào?" Hứa Kiều Na chưa kịp phản ứng thì Triệu Thanh Thanh đã tiếp lời hỏi một câu.
"Rất đơn giản." Lạc Ngọc Minh vỗ tay, chỉ vào ba người Triệu Thanh Thanh: "Giải quyết riêng chính là đưa tiền, ta cũng không cần quá nhiều, mỗi người đưa ta hai trăm triệu, việc này coi như xong. Về phần theo trình tự, vậy thì phức tạp hơn nhiều, ta khuyên các ngươi vẫn đừng chọn vế sau."
Hứa Kiều Na hừ lạnh nói: "Một người đưa ngươi hai trăm triệu? Sợ là ngươi muốn tiền đến điên rồi!"
"Ta không điên." Lạc Ngọc Minh nhướng một bên mày nói vô cùng nghiêm túc: "Ta đã điều tra qua, các ngươi tuyệt đối có thể trả nổi số tiền này."
"Nhà họ Lạc các ngươi là thế gia cổ xưa, hẳn là cũng không thiếu chút tiền ấy đi?" Hứa Kiều Na có chút kỳ quái hỏi: "Trước đó ngươi cũng bán không ít bảo bối của cha ngươi, không ngại lại bán thêm vài món nữa, ta sẽ mua hết, hà tất vì mấy trăm triệu mà làm loại chuyện này."
"Ngươi thì biết cái gì." Lạc Ngọc Minh hừ lạnh một tiếng, "Các ngươi đừng nghĩ kéo dài thời gian, tốn công vô ích thôi."
Triệu Thanh Thanh tức giận đến bật cười, "Ngươi biết ta là ai không? Lại còn dám lừa bịp tống tiền ta và sư phụ ta?"
"Ta đương nhiên biết rõ, ngươi là Triệu Thanh Thanh là người của nhà họ Triệu, mà hắn gọi là Hạ Thiên, là đại lão bản tập đoàn Thần Y ở Giang Hải." Lạc Ngọc Minh khẽ cười một tiếng, không khỏi đắc ý nói: "Các ngươi đều là người có tiền, chút tiền ấy đối với các ngươi cũng không tính là gì, cho nên dứt khoát giao tiền ra thì tốt hơn, mọi người còn có thể làm bạn bè."
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nhìn Lạc Ngọc Minh nói: "Nếu ngươi không cần đầu óc thì có thể đi quyên góp cho người có nhu cầu, chớ lãng phí."
"Ha ha, ta cũng rất muốn đi quyên, đáng tiếc không ai có thể cầm được." Lạc Ngọc Minh lạnh lùng cười một tiếng, lấy một khẩu súng ngắn gắn ống giảm thanh từ trong ngực ra rồi đặt ở trên mặt bàn, "Ta không muốn nói nhảm nhiều, trước khi tiền được chuyển tới thì các ngươi không được ra khỏi căn phòng này."
Triệu Thanh Thanh không khỏi cười nói: "Vì chút tiền ấy mà mạo hiểm đắc tội nhà họ Triệu, nhà họ Hứa, còn có tập đoàn Thần Y, thật không biết nên nói ngươi yêu tiền như mạng hay là ngu xuẩn như lợn đây?"
"Nhà họ Triệu, nhà họ Hứa, còn có tập đoàn Thần Y gì đó, tất cả ta đều không quan tâm." Lạc Ngọc Minh nhún vai, nói với Triệu Thanh Thanh: "Chỉ cần tiền tới tay ta thì qua đêm nay các ngươi sẽ không thể tìm thấy ta, ta lại có gì phải lo lắng chứ?"
"Hình như ngươi nói câu này quá sớm rồi." Triệu Thanh Thanh lạnh giọng nói: "Đừng nói là hai trăm triệu, coi như ta chỉ treo giải thưởng hai ngàn vạn thì ngươi cũng không có chỗ để trốn rồi."
Lạc Ngọc Minh cười ha ha hai tiếng, gật đầu nói: "Ngươi nói không sai. Đúng là ta từng có do dự, sợ sau khi xong việc các ngươi tìm tới trả thù ta, nếu như vậy, coi như lấy được tiền thì cũng không mạng để tiêu xài."
Tiếp đó phong cách của hắn lại thay đổi: "Nhưng mà chỉ cần qua đêm nay thì ta sẽ không cần lo sợ nữa. Chắc chắn các ngươi muốn biết vì sao, nhưng mà ta sẽ không nói cho các ngươi."
"Vậy nếu như ngươi không qua được đêm nay thì sao?" Triệu Thanh Thanh cười hỏi lại.
Lạc Ngọc Minh không chút hoảng sợ, cười nói: "Cái này phải xem các ngươi có bản lĩnh lưu ta lại được hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận