Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3463: Tiêu diệt đám lão già các ngươi

“Bà nương ngươi thì biết cái gì, còn dám mắng ta.” Nhiếp Trường Thắng bỗng nhiên run lên, chỉ vào mẹ Nhiếp Tiểu Lý mà mắng: “Đều tại ngươi, ngươi đã quen với cái thói như vậy rồi. Mẹ con các ngươi chính là sao chổi. Ban đầu ta có cơ hội lật bàn, còn có thân gia phú hào, có được bao nhiêu tiền chứ, bây giờ mất hết trong tay các ngươi.”
Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, cảm thấy đau lòng không thôi: “Cha, trong mắt của cha, con không đáng một đồng sao?”
“Tại sao không đáng chứ?” Nhiếp Trường Thắng tỏ vẻ hâm mộ: “Ngươi ít nhất trị giá hai ba trăm vạn đấy chứ, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi nhất định phải gả cho Chiêm gia, ta đã ký hợp… A, Nhiếp gia chúng ta từ trước đến nay nói đều giữ lời.”
“Muốn gả thì ngươi gả đi. Dù sao ta cũng không cho phép ai lấy Tiểu Lý ra làm giao dịch nữa.” Lúc này, mẹ của Nhiếp Tiểu Lý đã nghĩ thông suốt. Nhượng bộ đối với những người này sẽ không có được chỗ tốt gì, ngược lại còn khiến bọn họ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhiếp Trường Thắng đưa tay muốn đánh mẹ Nhiếp Tiểu Lý, nhưng bị Nhiếp Tiểu Lý bắt được: “Cha, nếu cha còn đánh mẹ nữa, cha cũng đừng trách con không khách sáo với cha.”
“Làm phản rồi. Mẹ con các ngươi muốn chết đúng không?” Nhiếp Trường Thắng giận tím mặt, tức đến mức muốn giơ chân, nhưng cơ thể gầy còm của ông ta hoàn toàn đánh không lại Nhiếp Tiểu Lý, đành phải mắng: “Đây chính là quyết định của tộc lão, cho dù Chiêm gia diệt vong, ngươi cũng phải gả cho Lý gia, Triệu gia… Thậm chí là một nhà nào đó. Đã sinh ở Nhiếp gia, ngươi đừng hòng tự chủ. Các ngươi sinh ra chính là công cụ của Nhiếp gia, chính là Nhiếp gia… Phốc.”
Lời còn chưa nói hết, mặt Nhiếp Trường Thắng đột nhiên bị một bạt tai.
Cả người ông ta bay rớt ra ngoài, phá vỡ hai ba bức tường mới khó khăn rơi xuống, răng trong miệng cũng bị đập nát, phun ra cùng với máu.
“Đúng là một tên ngớ ngẩn, ở chỗ này miệng phun đầy phân, nhìn thấy cũng phát phiền.” Hạ Thiên khó chịu nói.
Nhiếp Tiểu Lý thấy Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy quay lại, tâm trạng vốn đang căng thẳng rốt cuộc cũng thư giãn hơn một chút. Đột nhiên, hai mắt nàng trắng dã, toàn thân mềm nhũn, thiếu chút nữa té xỉu.
“Tiểu Lý.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý kêu lên.
“Vợ tiếp viên hàng không không có chuyện gì đâu.” Hạ Thiên lập tức châm cho Nhiếp Tiểu Lý hai châm, giúp cho nàng khôi phục trong nháy mắt.
Nhiếp Tiểu Lý từ từ mở mắt. Sau khi nhìn thấy Hạ Thiên, nàng liền hỏi: “Chuyện bên kia…”
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng yên tâm đi, chuyện bên kia đã được giải quyết triệt để.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Có ta ở đây, nàng không có khả năng gả cho Chiêm gia, cũng không có khả năng gả cho người khác. Nàng chỉ có thể gả cho ta mà thôi.”
Nhiếp Tiểu Lý im lặng mỉm cười, không nói gì thêm.
“Cảm ơn, cảm ơn ngươi rất nhiều.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý nắm chặt tay Hạ Thiên, khóc lóc cảm ơn.
“Chị, tại sao vừa rồi mọi người không mang ta theo?” Ninh Thụy Thần xích lại gần Ninh Nhụy Nhụy, nhỏ giọng phàn nàn: “Ta không biết, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi không gặp ngươi đã trở nên lợi hại như vậy, cũng biết bay rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy nguýt hắn ta một cái, trịnh trọng cảnh cáo: “Bay cái đầu ngươi đấy. Ngươi đừng có suy nghĩ gì xấu, cũng đừng nghĩ đến việc đi theo Hạ Thiên thì có thể học được cái gì. Ngươi hoặc là thành thật đi huấn luyện, tham gia thi đấu, hoặc quay về tinh đảo đi.”
“Thôi đi, đồ hẹp hòi.” Ninh Thụy Thần vô cùng bất mãn, nhưng trong lòng vẫn tính toán nhỏ nhặt. Có anh rể nghịch thiên như Hạ Thiên, ai còn cần làm vận động viên làm gì? Làm tu tiên giả không tốt sao? Nếu có thể đằng vân giá vũ, tán gái còn không phải dễ như trở bàn tay à?
“Phát sinh chuyện lớn như vậy, có khi nào sẽ có ảnh hưởng không tốt không?” Nhiếp Tiểu Lý lấy lại tinh thần. Nhớ đến những tao ngộ đã gặp ngày hôm nay, dường như đã tạo thành ảnh hưởng tương đối xấu.
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Ngươi yên tâm đi, ngoại trừ Chiêm gia không còn, bớt đi một tai họa, cũng không còn chuyện gì khác.”
“Vậy thì tốt.” Nhiếp Tiểu Lý cũng không biết nên nói cái gì, đành phải tạm thời tin tưởng.
Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng điện thoại di động.
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý sờ túi của mình, lập tức lấy điện thoại ra xem. Nhìn thấy người gọi đến, sắc mặt của bà trở nên trắng bệch.
“Mẹ, sao vậy?” Nhiếp Tiểu Lý hỏi.
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý cầm điện thoại lên, muốn tìm một nơi yên tĩnh không ai mà nghe điện thoại.
“Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ nghe ở đây đi.” Nhiếp Tiểu Lý đại khái cũng đoán được là ai gọi đến, lập tức giữ mẹ của nàng lại.
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý cũng không còn cách nào, đành phải nghe điện thoại ngay tại chỗ.
“Tại sao bây giờ ngươi mới nghe?” Trong điện thoại vang lên một giọng nói già nua nhưng lại rất uy nghiêm, mang theo một sự ngạo mạn không thể nghi ngờ.
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý liếm môi, do dự nói: “Thưa ông, có, có một số việc nên trễ nãi.”
“Hừ, ngươi thì có chuyện gì chứ.” âm thanh đối diện lại càng thêm bất mãn: “Lễ đính hôn như thế nào rồi? Trường Thắng có ở bên cạnh ngươi không? Vì sao điện thoại của nó gọi không được vậy?”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý nhìn Nhiếp Trường Thắng giống như con chó chết nằm ở phía xa: “Ông ấy…”
“Ngươi hoảng hốt gì chứ? Chẳng lẽ lễ đính hôn thất bại rồi?” âm thanh già nua kia trực tiếp quát lớn: “Các ngươi đúng là một đám phế vật. Chẳng lẽ chút chuyện này cũng làm không xong? Hay Tiểu Lý lại làm phản. Ngươi nói cho nó biết, nếu nó không muốn em gái nó chịu khổ, nó nên thành thật một chút. Kiên nhẫn của lão phu có hạn, nếu nó không biết cân nhắc, cứ trực tiếp xử lý theo tộc quy, để nó sống không bằng…”
Nhiếp Tiểu Lý còn chưa phản ứng, Hạ Thiên đã cảm thấy khó chịu, mắng to với người đối diện: “Này, lão bạch ngươi ảo tưởng quá đúng không?”
“Ngươi là ai?” Người bên kia im lặng ba giây, đột nhiên hỏi.
“Ta là Hạ Thiên. Sau này Nhiếp Tiểu Lý sẽ là vợ của ta, em gái của nàng ấy là em gái của ta.” Hạ Thiên nói thẳng: “Nếu các ngươi dám làm loạn, ngươi có tin bây giờ ta qua đó tiêu diệt đám lão già các ngươi hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận