Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4052: Phù Diêu Tiên Tử cũng chẳng có gì hơn

Tâm trạng Nhiếp Tiểu Lý có chút bối rối, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng đến đây.
Mặc dù tam quan của nàng đã được tái tạo qua một lần ở Hoàng Sơn quê nàng, nhưng độ chấn động không mạnh như bây giờ, cũng không bất lực giống như bây giờ.
Khi đó, Hạ Thiên ở ngay bên cạnh, Ninh Nhụy Nhụy cũng đồng hành cùng nàng.
Bây giờ chỉ còn có một mình nàng.
Vừa rồi, trong cánh cửa toát ra một luồng sương mù màu trắng nồng đậm, tóm nàng thẳng vào bên trong cánh cửa.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, bên cạnh không còn một ai.
Tu vi Nhiếp Tiểu Lý không cao. Mặc dù đã được Dạ Ngọc Mị huấn luyện một thời gian nhưng cũng chỉ là trình độ Trúc Cơ Kỳ mà thôi.
Muốn mau chóng gia tăng cảnh giới, vẫn phải dựa vào Nghịch Thiên Bát Châm của Hạ Thiên.
Nhiếp Tiểu Lý phát hiện mình đang ở bên cạnh một con sông dài.
Con sông này cực kỳ rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối, nhưng tuyệt đối không phải biển.
Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy nơi này đang là lòng đất, làm sao có thể có biển được.
Huống chi, dòng nước bên trong con sông khá chảy xiết, biển rộng không có khả năng có tốc độ chảy như vậy. Nếu thủy triều lên, sóng nước di động vô cùng có quy luật.
Để củng cố căn cứ phán đoán của mình, chính là hàng cây liễu bên bờ, cành lá buông xuống rất tốt.
Nhưng không biết vì sao đám liễu này lại lớn gấp mười lần so với trên mặt đất.
Nhiếp Tiểu Lý đứng dưới cây liễu giống như một con thỏ con.
“Nhụy Nhụy tỷ?”
Nhiếp Tiểu Lý chậm rãi nhìn xung quanh, nhẹ giọng gọi: “San tỷ tỷ? Mọi người có ở đây không?”
Xung quanh không có ai trả lời. Lát nữa mà không tìm được hai người kia, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhiếp Tiểu Lý cũng không hoảng hốt, từ nhỏ nàng đã khá độc lập, cũng không có bối rối, chỉ lo lắng làm trễ nãi chuyện của Hạ Thiên mà thôi.
Cũng may, Dạ Ngọc Mị đã sớm yêu cầu cung chủ Thiên Cung vẽ lại một tấm bản đồ bên trong Cực Tiên Mộ.
Tuy nói, cung chủ Thiên Cung cũng chưa từng tiến vào Cực Tiên Mộ, nhưng nàng vốn do linh khí của Phù Diêu Tiên Tử biến thành, có thể cảm nhận được một chút ký ức của đối phương, cho nên nàng đối với địa hình bên trong Cực Tiên Mộ cũng có chút ấn tượng.
“Trên tấm bản đồ, hình như là phải qua sông.”
Nhiếp Tiểu Lý lấy bản đồ ra, phát hiện quan thất Cực Tiên Mộ hẳn nằm bên kia bờ sông.
Sau khi xác định vị trí, trong lòng nàng lại càng thêm yên tâm.
Thay vì chẳng có mục đích đi tìm Ninh Nhụy Nhụy và Dương San, chi bằng đến quan thất chờ bọn họ thì hay hơn.
Nhưng con sông trước mắt không có giới hạn, hẳn không có cách nào bay qua.
“Đằng trước không có cầu.”
Nhiếp Tiểu Lý đánh giá xung quanh, không có thứ gì có thể qua sông được, có lẽ đằng trước cũng chẳng có cầu.
Lúc này, một âm thanh cổ quái không biết từ nơi nào truyền đến: “Mỹ nữ, ngươi muốn qua sông sao?”
“Là ai?”
Nhiếp Tiểu Lý lập tức cảnh giác, lặng lẽ liếc nhìn chỗ phát ra âm thanh.
Từ đằng xa, trên một cây liễu cao đến mười mét bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Sau đó người này nhảy xuống mặt đất.
Nhiếp Tiểu Lý nhìn thấy người này là một lão giả mặc áo gai khoảng hơn năm mươi tuổi, trong tay còn cầm một cây chèo thuyền dài ba mét.
“Tiểu lão nhân chính là nhà đò ở đây.”
Lão giả áo gai ôm cây chèo thuyền, cười ha hả nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Ta có cách đưa ngươi đến bờ bên kia, nhưng cũng phải thu lấy một ít chỗ tốt.”
“Trên người ta không có tiền.”
Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu.
“Ta không cần tiền. Hơn nữa, tiền cũng không dùng được ở giới trong này.”
Lão giả áo gai cười một tiếng, biểu hiện cổ quái: “Nơi này chính là bên ngoài Cực Tiên Mộ, ngươi có thể vào đây nhất định là có chút bản lãnh. Vật mà ta muốn cũng không nhiều, đồng thời cũng không khó. Chỉ cần ngươi đồng ý một việc, tiểu lão nhân sẽ đưa ngươi qua.”
“Ngươi hãy nói là việc gì trước đi.”
Nhiếp Tiểu Lý vẫn cảnh giác như cũ. Nói như thế, thật ra đồ muốn lại càng nhiều.
Lão giả áo gai đáp: “Một chuyện nhỏ mà thôi.”
“Ngươi không muốn nói thì thôi.”
Nhiếp Tiểu Lý quay đầu bước đi, một chút cũng không trì hoãn.
Lão giả áo gai cũng không giữ lại, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: ‘Cô nương, ngươi cũng đừng phí sức nữa. Đây là con sông linh khí được hình thành một cách tự nhiên qua vạn năm, không có cầu nhưng vẫn có thể vượt qua. Muốn vượt qua nhất định phải dựa vào công cụ đặc biệt.”
Nhiếp Tiểu Lý cũng không dễ tin lời ông ta nói, vẫn tiến lên phía trước như cũ.
Không biết đi được bao lâu, nàng lại nhìn thấy có hai người bước đến.
Một nam một nữ, tuổi tác không nhỏ, nhưng quần áo lại rất hiện đại, cũng có thể đến từ mặt đất như Nhiếp Tiểu Lý.
“Ồ, vị mỹ nữ kia, ta có thể làm phiền một chút được không?”
Nam nhân mặc âu phục thẳng tắp nhìn thấy Nhiếp Tiểu Lý, biểu hiện khá kích động: “Chúng ta muốn hỏi thăm ngươi một số chuyện.”
Bởi vì quần áo có chút tương tự, Nhiếp Tiểu Lý không khỏi có cảm giác thân thiết hơn, nhưng trong lòng nàng vẫn căng ra như dây cung, cũng không thả lỏng cảnh giác.
Nhiếp Tiểu Lý bình thản nói: “Các ngươi muốn hỏi cái gì?”
Nữ nhân xinh đẹp, tư thái có chút thướt tha nói: “Ngươi từ bên kia đến, ngươi có biết có cây cầu nào qua sông không?”
“Không có.”
Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu: “Ta cũng muốn qua nhưng không có cầu.”
Nam nhân mặc âu phục lắc đầu cười khổ: “Ngươi cũng đừng đi nữa, chúng ta từ bên kia đến, cũng không có cầu.”
“Đây không biết là cái nơi rách nát gì nữa, có sông mà không có cầu.”
Nữ nhân xinh đẹp cau chặt mày, bất mãn nói: “Còn Cực Tiên Mộ vạn năm gì nữa. Nơi này ngoại trừ cây cối cao lớn, những nơi khác còn không bằng nông thôn. Phù Diêu Tiên Tử chắc cũng chẳng có gì hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận