Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2594: Ngươi vui là được

“Được rồi, ta không có thời gian nói nhảm với các ngươi.” Nam nhân râu cá trê cất súng lại, bàn tay cũng chìa ra khỏi tay áo, sau đó mở cửa dường như cung kính lại như khinh thường nói với Hạ Thiên và Thạch Thuần: “Ông chủ chúng ta muốn gặp các ngươi, mời lên xe.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với người kia: “Ông chủ các ngươi muốn gặp chúng ta thì bảo hắn tự lăn đến đây.”
“Ngươi nói cái gì!” Nam nhân râu cá trê biến sắc, trông như hắn sắp nổ súng.
Thạch Thuần lập tức kéo Hạ Thiên lại, nhẹ giọng cười nói: “Anh rể, ngươi đừng làm loạn nữa, khó khăn lắm ta mới có kịch bản, ngươi đừng dọa người ta sợ chứ.”
“Ngươi vui là được.” Hạ Thiên lộ vẻ tùy nha đầu ngươi giày vò ra sao.
“Vậy được, chúng ta đi gặp ông chủ với ngươi, ngươi có thể cất súng đi được không, ta hơi sợ.” Thạch Thuần cố nén sự hưng phấn trên mặt, lộ ra biểu cảm sợ hãi, kéo Hạ Thiên chui vào trong xe.
Nam nhân râu cá trê đơ một lúc, hắn có chút không hiểu, nữ tử này trông có sợ hãi gì đâu, trái lại giống như có cảm giác chờ không nổi.
Có điều loại chuyện này cũng không cần phải hiểu, cho dù bọn họ đang giở trò gì đó, thì chờ đến chỗ ông chủ cũng sẽ không làm được gì, suy cho cùng ông chủ cũng không phải người bình thường.
“Đi!” Nam nhân kia cũng theo lên xe, gầm lên với tài xế một tiếng.
“Ấy, cho hỏi đại ca xưng hô sao nhỉ?” Thạch Thuần không khỏi tò mò, hỏi nam nhân đó: “Ông chủ của ngươi là ai vậy, có thể nói không? Với lại đang đi đâu vậy? Các ngươi là tập đoàn hay là hội xã? Hay là tổ chức thần bí gì đó?”
“Thành thật chút đi, đừng hỏi vớ vẩn nữa.” Nam nhân râu cá trê không vui trừng mắt nhìn Thạch Thuần, “Ông chủ chúng ta là ai thì đợi các ngươi thấy là sẽ rõ.”
“Phải không?” Thạch Thuần suy nghĩ, “Cũng chính là nói ông chủ các ngươi chắc chắn rất nổi tiếng, nhỡ đâu đột nhiên xuất hiện một hộ giàu chăn heo gì đó, vậy ta không thể quen biết được.”
Nam nhân râu cá trê bất mãn nói: “Ngươi mới là hội chăn heo đấy!”
“Không phải hộ chăn heo, thế sao có thể nuôi được những chú lợn như các ngươi… Ấy, ngại quá, không có ý xúc phạm đâu.”
Thạch Thuần là chúa tể của những câu chửi, có chút không chịu nổi mà lúc nói mới phát hiện không đúng cho lắm, thế là liền tự bịt miệng lại.
Hạ Thiên cười hì hì bồi thêm một câu: “Thuần nha đầu, ngươi nói sai rồi, bọn họ không phải heo, bởi vì bọn họ còn ngu hơn heo.”
“Các ngươi, đừng có mà tìm chết!” Nam nhân kia tức giận đến mức hai cái râu run rẩy không ngừng, thậm chí có suy nghĩ muốn đánh cho hai người này xin tha mới thôi.
“Đừng kích động, đừng kích động.” Thạch Thuần an ủi nam nhân kia: “Bây giờ chưa phải lúc để tức giận, chờ đến khi gặp ông chủ ngươi hẵng nói.”
Nam nhân râu cá trê chỉ đành áp chế lửa giận, không nhịn được cảnh cáo hai người: “Đợi đến khi gặp ông chủ chúng ta, chú ý thái độ của các ngươi đấy, ông chủ chúng ta không thích người bất lịch sự.”
“Chuyện đó, ta hỏi một câu nhé, ông chủ các ngươi lợi hại lắm hả?” Một lúc sau Thạch Thuần lại hỏi tiếp.
“Ngươi có thôi đi không.” Nam nhân kia phiền quá thể, nói với Thạch Thuần: “Không phải vấn đề lợi hại hay không, ta nói cái gì ngươi cứ làm theo là được, đừng hỏi nữa.”
Thạch Thuần cười hì hì nói: “Ngại quá, ông chủ các ngươi đẹp trai không?”
“Đủ rồi!” Nam nhân kia không thể không cảnh cáo tiếp: “Đến khi gặp ông chủ chúng ta, ta hỏi gì các ngươi đáp nấy, dám trả treo một câu, ông đây cho các ngươi một phát.”
“Vâng vâng.” Thạch Thuần gật đầu như chim mổ thóc, chỉ vào Hạ Thiên nói: “Nếu như đến lúc đó ta tranh một câu ngươi cứ bắn hắn, một phát chắc chắn không đủ, phải bắn nhiều thêm mấy phát, ngươi sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Hạ Thiên hạn hán lời liếc nhìn Thạch Thuần, có chút lười để ý đến nàng.
Không bao lâu sau, xe cuối cùng cũng dừng lại, bên ngoài vang lên hai tiếng cạch.
“Được rồi, xuống xe đi.” Sau khi nam nhân nghe vậy lập tức ngầm hiểu, hắn nói với Thạch Thuần và Hạ Thiên: “Nhớ kỹ lời ta nói, bằng không các ngươi sẽ không biết các ngươi chết thế nào đâu.”
Thạch Thuần gật đầu: “Vậy chúng ta quả thật không biết chúng ta sẽ chết như nào.”
“Bởi vì chúng ta sẽ không chết.” Hạ Thiên tùy tiện đáp lại một câu.
Nam tử kia nhìn hai người một lúc, chỉ có thể bình luận một tiếng: “Đầu óc có vấn đề.”
“Đầu óc ngươi mới có vấn đề đấy.” Hạ Thiên liếc nhìn nam nhân râu cá trê, lười biếng nói: “Hơn nữa còn là đồ không có thuốc chữa, sớm tìm một đội ngũ chuyên nghiệp nâng quan tài đi.”
Nam nhân kia tức giận tý thì thăng thiên, quát lên với hai người: “Mẹ nó, hy vọng lúc nữa các ngươi còn có dũng khí mắng người như này, đi!”
Xuất hiện trước mắt Hạ Thiên là một tòa biệt thự phong cách dân quốc, cửa lớn từ từ mở ra, đầu tiên là một đài phun nước, đầu rồng chạm trổ đang phun nước, dưới hồ còn nuôi không ít cá chép vàng.”
“Ấy, trang viên này lớn ghê.” Thạch Thuần nhìn ngó xung quanh, không khỏi cảm khái một câu: “Ít nhất cũng là ông chủ có tiền.”
“Được khen ngợi thật là ngại, cái không thì không nói, riêng thứ đồ như tiền ta còn có một ít.”
Đúng lúc này, một thân ảnh bước ra từ trong biệt thự, vừa cười vừa nói với Hạ Thiên: “Chí ít là mua mạng của hai ngươi vẫn đủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận