Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3027: Cổ trùng biến dị (01)

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, ba người đã chết, chỉ còn lại một mình Viên Nhất Phương.
“Ra tay đi.” Viên Nhất Phương ngược lại rất thản nhiên, dường như đã nhận mệnh.
Triệu Thanh Thanh ngược lại có chút đồng tình với người này, nàng nói với Hạ Thiên: “Sư phụ, ngươi định xử lý hắn như thế nào?”
“Đương nhiên là giết.” Hạ Thiên lười biếng đáp lại.
“Giết thật sao?” Triệu Thanh Thanh cảm thấy hơi đáng tiếc: “Nếu không, chúng ta giữ lại, có thể dùng để đối phó Phong Thiên Vương.”
“Không cần. ’ Hạ Thiên nhếch miệng: “Hắn ta quá phế vật, chẳng có tác dụng gì.”
Mặt Viên Nhất Phương vẫn không thay đổi quỳ ở đó, giống như không còn quan tâm đến sinh tử của mình.
“Vậy thì giết.” Triệu Thanh Thanh cũng không thuyết phục Hạ Thiên nữa, quay sang nhìn Viên Nhất Phương: “Ngươi còn lời gì để nói nữa không?”
“Chẳng có gì cần nói.” Viên Nhất Phương cũng rất dứt khoát, cao giọng đáp lại: “Đây là do ta không biết tự lượng sức mình, gieo gió gặt bão thôi. Trên thế giới này, ta không còn ràng buộc nữa, chết cũng tốt, có thể đoàn tụ với người thân dưới cửu tuyền.”
Hạ Thiên bỗng nhiên cười lên: “Vậy ngươi tự kết thúc đi.”
“Sao?”
Viên Nhất Phương không khỏi ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Sư phụ ta bảo ngươi tự kết thúc.” Triệu Thanh Thanh thay Hạ Thiên thuật lại một lần, còn bổ sung giải thích một câu: “Đây coi như ân điển cho ngươi, tự ngươi hãy chọn một kiểu chết cho thoải mái đi.”
“Không, ta không tự sát đâu. Đó là một hành vi hèn nhát.” Viên Nhất Phương quả quyết từ chối, trịnh trọng nhấn mạnh: “Hạ Thiên, ngươi đánh bại ta, ngươi đáng được kính trọng. Có thể chết trong tay ngươi cũng là may mắn ba đời của ta, hy vọng ngươi có thể thỏa mãn nguyện vọng sau cùng của ta, để ta mang theo phần vinh quang này mà chết đi.”
“Nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi muốn chết thì tự chết đi, nhất định phải ta ra tay. Ngươi đang định giở trò gì à?”
Viên Nhất Phương lắc đầu: “Ta sắp chết đến nơi rồi, tại sao còn phải giở trò chứ? Hơn nữa, có trò gì mà qua được mắt của ngươi?”
“Vuốt mông ngựa cũng vô dụng.” Hạ Thiên hoàn toàn không tiếp chiêu, nói với Viên Nhất Phương: “Ta đã bày một kết giới ở đây, ngươi không thoát được đâu. Cho nên, ngươi một là chết đói ở đây, hai là tự mình kết thúc.”
“Hạ Thiên, ngươi xem thường ta như thế sao?” Viên Nhất Phương không thể hiểu được: “Thân là võ giả, ta chỉ muốn một kiểu chết giữ được thể diện mà thôi. Ngươi giết nhiều người như thế, giết thêm một mình ta có làm sao?”
Mặc dù Triệu Thanh Thanh không nhạy cảm như Hạ Thiên, lúc này nàng cũng phát hiện có vấn đề: “Sư phụ, hắn ta có điểm gì đó là lạ.”
“Thanh Thanh nha đầu, ngươi cảm thấy hắn ta lạ ở chỗ nào?” Hạ Thiên mỉm cười hỏi Triệu Thanh Thanh.
“Nếu hắn ta thật lòng muốn chết, tự sát hay bị người ta giết cũng không có gì khác biệt.” Triệu Thanh Thanh cau mày, đánh giá Viên Nhất Phương đang lo sợ không yên: “Nhưng hắn ta lấy đủ loại lý do để từ chối tự sát, nhất định phải sư phụ giết hắn ta mới được, điều này có vấn đề.”
“Thanh Thanh nha đầu, xem ra bây giờ ngươi thông minh hơn nhiều.” Hạ Thiên không khỏi đắc ý mỉm cười: “Có thể đây chính là hiệu quả của việc tăng cường dạy bổ túc cho ngươi tối hôm qua.”
Gương mặt Triệu Thanh Thanh đỏ lên nhưng cũng không nhăn nhó như những nữ nhân khác, ngược lại còn hào phóng nói: “Sư phụ ngươi cũng đừng tự dưng chạy đến Giang Hải nữa.”
Hạ Thiên cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ ở lại đây hai ba ngày.”
Viên Nhất Phương thấy cặp thầy trò trước mặt không coi hắn ta ra gì, trong lòng không khỏi có chút oán giận, nhưng mạng nhỏ đang nằm trong tay người khác, hắn ta không thể làm gì.
“Hạ Thiên, ngươi không phải là không dám giết ta đấy chứ?”
Do dự một hồi, Viên Nhất Phương vẫn quyết định kích Hạ Thiên: “Vậy cái danh thiên hạ đệ nhất của ngươi thật đúng có tiếng mà không có miếng. Có gan thì ngươi giết ta đi. Bằng không, Viên Nhất Phương ta sẽ xem thường ngươi.”
“Sư phụ, hắn ta đang mắng ngươi kìa.” Triệu Thanh Thanh nghe xong, vô cùng khó chịu: “Nếu không, để ta trực tiếp ra tay xử lý hắn ta, tránh cho hắn ta nói nhảm quá nhiều.”
“Không cần.” Hạ Thiên cười nói: “Ta thích nhìn bộ dạng lo lắng, khó chịu của mấy tên ngu ngốc nghĩ cách tính toán ta nhưng lại không cách nào dụ ta nhảy hố.”
Viên Nhất Phương thấy Hạ Thiên nhìn ra được sự lo lắng của hắn ta, cũng lười giả bộ, lập tức đứng lên quát lớn: “Hạ Thiên, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên hèn nhát. Ngay cả chút khiêu chiến đó cũng không dám tiếp nhận, đệ nhất thiên hạ cẩu thí thì có.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Tùy tiện đào hố thì ta phải nhảy vào sao? Ngươi tưởng ta ngốc như các ngươi à?”
“Ta vốn muốn để ngươi chết dễ chịu một chút.” Móng tay Viên Nhất Phương bỗng nhiên dài ra vài tấc, sắc nhọn như lưỡi dao vừa mới mài xong, chậm rãi cắm vào ngực của mình móc ra trái tim: “Ngươi không giết ta cũng chỉ thiếu đi một phần chương trình mà thôi. Bây giờ ta đã thu thập đủ khí tức của ngươi, ta vẫn có thể giết chết ngươi như thường.”
Trái tim được móc ra có mắt, còn có xúc tu. Hai ba giây sau, trái tim đã dài đến bảy tám thước, sau đó bao bọc cơ thể Viên Nhất Phương lại. Con mắt hẹp dài đứng trên đỉnh đầu Viên Nhất Phương, ánh mắt giống như nước nhìn Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh cau mày, nhìn ra được môn đạo bên trong: “Đây là công pháp tà môn?”
“Không phải công pháp, mà là biến chủng của cổ Vãng Sinh.” Hạ Thiên tìm Trương Minh Đà cũng không phải cái gì cũng không làm, cũng biết một chút tin tức liên quan để cổ đạo.
Hạ Thiên vừa nhìn thấy Viên Nhất Phương đã biết hắn ta là người chết, nhưng bên trong cơ thể có trồng cổ trùng duy trì bộ dạng người sống. Cho nên, phương pháp xử lý của hắn đối với Viên Nhất Phương rất đơn giản, chính là nhìn hắn ta diễn trò xiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận