Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3997: Ngươi hãy dẫn đường cho ta

Cái gọi là gõ quan, chính là khi tiền bối sắp sửa xuất quan, người sẽ đứng bên ngoài cung nghênh, đầu tiên là nói mấy câu chúc mừng để dính chút khí vận đột phá cảnh giới.
“Long nhị, không, Long đầu.”
Lúc này, Tiêu Quân Tiện lại xông ra nói với Long Hưng Vân: “Chỉ sợ tên Ninh Thiên Vương đó cũng không có ý tốt. Ngươi để ông ta đến nơi bế quan của lão tổ, ngươi không sợ ông ta gây ra chuyện gì sao?”
“Nơi lão tổ bế quan, sát khí không ngớt, ngay cả con cháu Long gia chúng ta cũng khó mà đến gần.”
Khóe miệng Long Hưng Vân có chút câu lên, lộ ra vẻ khinh thường: “Mặc kệ là Hạ Thiên hay là Ninh Đông Sơn, tất cả đều đang tự tìm đường chết.”
Tiêu Quân Tiện có chút không hiểu, giết Hạ Thiên thì có thể hiểu được nhưng vì sao ngay cả Ninh Đông Sơn cũng gạt vào luôn?
Long Hưng Vân thấy Tiêu Quân Tiện khó hiểu, liền bổ sung một câu: “Hừ, Thiên Cung bổn tông chấp chưởng bí cảnh nhiều năm, cũng là lúc thay chủ nhân rồi.”
“Cái này…” Trong lòng Tiêu Quân Tiện nhất thời nhấc lên kinh đào hãi lãng, nghĩ không ra Long gia lại có chủ ý này.
“Tiêu huynh, chẳng lẽ ngươi muốn suốt đời bị người ta đè đầu sao?”
Long Hưng Vân cười ha hả nhìn Tiêu Quân Tiện: “Trước kia, cha ngươi thương em trai ngươi hơn ngươi, bây giờ người mà ông ta quan tâm lại là em gái ngươi. Ngươi chưa bao giờ nằm trong danh sách chú ý của ông ấy. Nếu ngươi có được thành tựu bên trong bí cảnh, Tiêu gia còn không phải là vật trong lòng bàn tay ngươi trong tương lai sao?”
Tiêu Quân Tiện quả nhiên có chút ý động nhưng lúc này, trong đầu hắn ta bỗng nhiên nhớ đến hình dáng của Hạ Thiên, không khỏi do dự.
“Hạ Thiên kia thật không đơn giản.”
Tiêu Quân Tiện vẫn còn do dự nhắc nhở: “Nhiều người khinh thường hắn, cuối cùng đều bị hắn phản sát.”
“Ha ha ha ha.”
Long Hưng Vân nghe Tiêu Quân Tiện nói, bỗng nhiên cười ha hả, ngạo nghễ nói với Tiêu Quân Tiện: “Hạ Thiên chết chắc rồi, ta nói, ai cũng không cứu được hắn.”
Tiêu Quân Tiện cười khẽ, xem như phụ họa, cũng không tin cho lắm.
“Ngươi cứ chờ xem.”
Long Hưng Vân cũng không giải thích nhiều, chỉ làm ra vẻ cao thâm: “Ta dám nói, điều mà Hạ Thiên hối hận nhất chính là giết đại ca ta.”
Hạ Thiên làm việc chưa từng hối hận, chẳng qua chỉ cảm thấy hơi chút khó chịu mà thôi.
Bởi vì hắn giống như lạc đường.
Sớm biết, hắn nên bắt người trực tiếp dẫn đường.
Sau khi rời khỏi tổ đình Long gia, hắn đi về phía Đông hơn mười dặm, đó chính là một mảnh đất trống.
Đất trống không chỉ nói dưới đất chỉ toàn màu trắng mà là nơi này cực độ hoang vu, phóng nhãn nhìn lại không có cây cối, chim thú gì cả, chỉ có cỏ khô từng bụi mà thôi.
Bốn phía mấp mô, không có bất kỳ cái gì có thể làm biển báo giao thông.
Hơn nữa, khu vực này còn có trận pháp dùng để mê hoặc người.
Hạ Thiên không phải không phát hiện những trận pháp này, chỉ là hắn không để những trận pháp đó vào mắt.
Không nghĩ đến, càng đi trận pháp càng nhiều, mức độ cuối cùng khiến cho Hạ Thiên hơi bị mù mờ, không biết phương hướng.
“Thật phiền phức, phá những trận pháp này rồi nói sau.”
Phương pháp ứng đối của Hạ Thiên vĩnh viễn hữu hiệu như vậy.
Giữa ngón tay của hắn lộ ra Định Hải Thần Châm, vận kiếp lực còn thừa không nhiều trong cơ thể đâm ra phía trước.
Bây giờ, kiếp lực bên trong cơ thể Hạ Thiên vẫn là kiếp lực cướp được từ trong người Bá Hỏa Thần, có thể sử dụng thì sử dụng, không cần giữ lại.
Chỉ cần dùng hết số kiếp lực này, hắn mới có thể bắt đầu luyện chế kiếp lực của mình.
Oành.
Một luồng khí tuyền đột nhiên sinh ra, chỉ là còn chưa đợi nó ngưng kết, nó đã bỗng dưng nổ tung.
Một cái hố sâu không thấy đáy xuất hiện trước mặt Hạ Thiên.
“A, thật kỳ quái.”
Gương mặt Hạ Thiên lộ ra vẻ nghi ngờ. Vừa rồi hắn chỉ mới dùng một chút kiếp lực, kết quả không kiểm soát được.
Tuy nhiên, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, đoán chừng hơn phân nửa hắn còn chưa quen thuộc với kiếp lực.
“Con mẹ nó, ai dám phá tổ của lão tử.”
Từ dưới đáy bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm thét: ‘Làm phiền lão tử đi ngủ, ngươi không sợ chết sao?”
Một lát sau, từ dưới đất chui ra một cái đầu, gương mặt tức giận nhìn chung quanh, sau đó nhìn Hạ Thiên.
“Tiểu tử, có phải ngươi làm hay không?”
Cái đầu kia nhảy ra ngoài, là một lão đầu nhi lùn tịt đầu lớn thân nhỏ.
Ông ta nổi giận đùng đùng đến trước mặt Hạ Thiên, căm tức nhìn hắn: “Tại sao ngươi lại làm phiền tiểu lão nhân ta đi ngủ chứ?”
“Lão đầu nhi, ngươi là ai?”
Hạ Thiên bất mãn hỏi.
“Ta là ai? Ngươi lại đi hỏi ta là ai?”
Lão đầu lùn tức giận nhảy loạn trên mặt đất, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: ‘Ngươi là chi nào của Long gia, thậm chí ngay cả ta cũng không nhận ra.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không phải Long gia, ta họ Hạ, tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Họ Hạ?”
Hạ Thiên?
Lão đầu lùn mờ mịt, sau đó giận dữ: “Ngươi chỉ là một tên khác họ, vì sao lại dám xuất hiện ở cấm địa u đầm Long gia ta?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ta đến tìm Long gia lão tổ để hỏi một vật.”
“Long gia lão tổ?”
Lão đầu lùn sửng sốt, sau đó càng thêm tức giận: ‘Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng gặp lão tổ tông. Ngươi lập tức biến ra ngoài cho ta. Bằng không, ta sẽ khiến cho ngươi thân vẫn hồn tiêu, biến thành phục liệu cho u đàm.”
“Nghe lời này của ngươi, ngươi biết Long gia lão tổ ở đâu?”
Hạ Thiên mỉm cười hỏi một câu.
“Ta đương nhiên biết, ta chính là phụng dưỡng quan cho lão tổ tông khi bế quan.”
Lão đầu lùn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Đắc tội ta, ngươi cũng là vạn kiếp bất… A, ngươi muốn làm gì?”
Hạ Thiên cười đến lợi hại, đưa tay nắm lấy cổ lão đầu lùn.
“Vậy thì ngươi hãy dẫn đường cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận