Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3090: Mau khiêng hai người kia ra ngoài!

Hồ Hóa Vũ cảm thấy không ổn, lập tức nhắc nhở: ‘Tào gia gia, ngươi bình tĩnh lại. Hạ Thiên là khách nhân mà nãi nãi ta cố ý dặn dò mời đến.”
“Được.” Tào Trị Bản bỗng nhiên thở phào, lãnh mâu chuyển sang Hồ Hóa Vũ: “Hôm nay lão phu nể mặt Hồ lão thái thái, không giết hắn ở đây, nhưng ngươi nhất định phải đuổi hắn đi.”
Hồ Hóa Vũ hơi khó xử: ‘Cái này chỉ sợ không được.”
“Hồ Hóa Vũ, ngươi nói vậy là có ý gì?” Nam nhân trẻ tuổi kêu lên: “Người này là cừu nhân giết em trai của gia gia ta, không giết hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi. Ngươi đừng để mình phải mất mặt. Tiểu tử này muốn ở đây, ta và gia gia ta sẽ quay về, về sau không đến xem bệnh cho người nhà họ Hồ các ngươi nữa.”
Tào Trị Bản cũng tỏ thái độ: “Tiểu Hồ công tử, ta cảnh cáo trước, ban đầu lão phu bận rộn nhiều việc không rảnh đến cổ địa, là nãi nãi của ngươi đích thân gọi điện thoại mời ta đến. Tóm lại, hôm nay có ta thì không có hắn, có hắn thì không có ta, ngươi suy nghĩ cho thật kỹ đi.”
“Được rồi.” Hồ Hóa Vũ thở dài, quay đầu lại, áy náy nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, thật ngại quá, tự dưng lại để ngươi chịu ủy khuất như thế.”
“Được, chúng ta đi.” A Cửu thở dài. Lần này thật đúng không thể trách được Hạ Thiên, bởi vì đại sư phụ của hắn gây thù, cũng không phải chuyện của hắn. Nàng cũng không trách Hồ Hóa Vũ, hắn ta làm như thế cũng có thể thông cảm.
Hồ Hóa Vũ thấy A Cửu định kéo Hạ Thiên đi, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Cửu cô nương, ngươi đừng vội. Ta cũng không nói đuổi các ngươi đi mà.”
“Sao?” A Cửu không khỏi ngẩn người, không biết Hồ Hóa Vũ muốn làm gì.
“Ta muốn xin lỗi hai người, chẳng qua ta cảm thấy hơi áy náy.” Hồ Hóa Vũ ngượng ngùng giải thích: “Đã mời hai ngươi đến, cơm còn chưa được ăn đã phải chịu hai lần uất ức. Ta thật sự cảm thấy rất ngại.”
A Cửu ngạc nhiên hỏi: “Cho nên ngươi…”
“Cho nên ta muốn mời Tào gia gia, còn có Tào công tử quay về.” Hồ Hóa Vũ mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: “Hôm nay khả năng không cách nào tiếp đãi hai người rồi.”
Nam nhân trẻ tuổi trừng mắt nhìn Hồ Hóa Vũ: “Họ Hồ kia, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Tiểu Hồ công tử, ngươi có biết mình đang làm gì không?” Tào Trị Bản hơi nheo mắt, đáy mắt hiện lên sự không hài lòng: “Vì loại người này mà đắc tội Y Vương Đường chúng ta, đáng giá không?”
Hồ Hóa Vũ mỉm cười đáp: “Có đáng hay không, điều này ai biết được.”
“Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho thông suốt.” Tào Trị Bản lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ sáu mươi năm trước, Vương Y Đường chúng ta đã có quan hệ tốt với Hồ gia các ngươi, cho nên chúng ta thường xuyên xem bệnh miễn phí cho Hồ gia. Các ngươi bởi vì một tên dã y như thế mà chịu đánh mất giao tình lâu năm?”
“Miễn phí xem bệnh?” Hồ Hóa Vũ bật cười: “Tào gia gia, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Mấy năm qua, ngươi dựa vào Hồ gia chúng ta mò được không ít chỗ tốt, ngươi có cần ta nói ra từng chuyện không?”
Tào Trị Bản hoàn toàn bị chọc giận, chỉ vào Hồ Hóa Vũ: “Ngươi dám sỉ nhục lão phu như thế, để lão phu cho ngươi biết lợi hại.”
Nói xong, ông ta quay lại nói với nam nhân trẻ tuổi sau lưng: “Lương nhi, lấy Thiên Thảo Di Tâm Tán trong túi ra đây.”
Nam nhân trẻ tuổi lập tức lấy một cái bình ngọc từ trong túi ra, đưa tới.
“Loại thuốc này lão phu đặc biệt nghiên cứu và điều chế cho Hồ lão thái thái và Hồ tiểu thư.” Giọng nói cả Tào Trị Bản cũng trở nên âm trầm: “Mặc dù lão phu chưa thể chẩn đoán Hồ tiểu thư bị bệnh gì nhưng có thể làm giảm triệu chứng tạng phủ quặn đau của nàng ấy. Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi chọn lão phu hay là chọn tiểu dã y phát ngôn bừa bãi kia?”
Lúc này, Hồ Hóa Vũ thật sự có chút do dự. Từ nhỏ, Hồ Xuân Vũ đã mắc quái bệnh, lục phủ ngũ tạng thỉnh thoảng quặn đau, khiến cho con bé đau đớn không chịu nổi. Mặc dù hắn ta và Hồ Xuân Vũ không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng hắn ta thật sự rất thương yêu đứa em gái này. Cho dù không thể trị tận gốc quái bệnh, có thể làm giảm đau đớn cũng tốt mà.
“Ngươi có ngửi được mùi hương là lạ không?” A Cửu ngửi được một mùi lạ trong không khí, lập tức hỏi Hạ Thiên: “Hình như là phát ra từ cái bình đó thì phải.”
“Không có.” Hạ Thiên liếc nhìn qua cái bình, cười nói: “Cửu nha đầu, trong cái bình kia nói không chừng là bột giặt thì có.”
Tào Trị Bản hừ nhẹ một tiếng, quát lớn: “Lão phu cho ngươi thêm mười giây, nếu ngươi còn không quyết định, lão phu sẽ đổ bình thuốc này, về sau sẽ không nghiên cứu chế tạo nữa.”
Hồ Hóa Vũ cau mày, trong lòng bắt đầu cân nhắc.
“Được rồi, lão phu hiểu rồi.” Tào Trị Bản mở cái bình ra: “Nếu Hồ gia các ngươi tuyệt tình như vậy, bình thuốc này không cần phải giữ lại.”
Nói xong, ông ta nghiêng cái bình, chỉ thấy thuốc bột nhỏ vụn theo gió tiêu tán.
Trong không khí, mùi hương quỷ dị kia lại càng thêm nồng nặc.
“Khoan đã.” Hồ Hóa Vũ cuối cùng vẫn do dự: “Có gì thì thương lượng lại, ngươi đừng vội.”
“Không có gì phải thương lượng cả.” Tào Trị Bản nói: “Nơi này có ta thì không có hắn, có hắn thì không có ta, ta đã nói rất rõ ràng. Ba giây cuối cùng. Nếu ngươi còn không quyết định, bình thuốc này sẽ không còn nữa. đến lúc đó, Hồ lão thái thái, còn có Hồ tiểu thư phát bệnh, xem như không có thuốc gì để uống nữa.”
Một âm thanh lãnh khốc từ gian ngoài truyền vào, rõ ràng là nhằm vào Hạ Thiên và A Cửu: “Người đâu, khiêng hai người kia ra ngoài cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận