Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4057: Ta có thể xử lý lão ngốc đó bất cứ lúc nào

Tuy nhiên, Vũ Ứng Hàn đã hoàn toàn mất khống chế, càng không ngừng giãy dụa, giống như điên dại.
Vũ Lệnh Dao quay sang nhìn ba người Hạ Thiên, cầu xin giúp đỡ: “Ba vị đồng đạo, xin giúp đỡ ta một chút.”
Bành.
Tô Vô Song một chưởng đánh thẳng vào ót Vũ Ứng Hàn, đánh ngất hắn ta: “Như vầy chẳng phải xong rồi sao?”
“Thuyền gia, vừa rồi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Vũ Lệnh Dao thoáng thở phào một hơi, quay sang hỏi người chèo thuyền: “Rốt cuộc dưới sông có thứ gì, vì sao sư huynh của ta chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã biến thành như vậy?”
“Ha ha, hắn ta đã gặp thứ đó dưới sông.” Người chèo thuyền cười hắc hắc, giảo hoạt nói: “Những thứ kia không dễ đối phó đâu. Đây cũng là lý do vì sao các ngươi không cách nào dùng khinh công qua sông được.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn dòng sông đang chảy xiết, thuận miệng hỏi: “Chẳng lẽ trong sông có thực nhân ngư?”
“Thực nhân ngư?” Lão giả chèo thuyền nhếch miệng nói: “Tu tiên giả sợ thực nhân ngư sao?”
Vũ Lệnh Dao tất nhiên không sợ thực nhân ngư nhưng cũng không nghĩ ra trong sông rốt cuộc có cái gì.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Bên trong đều là oán linh, còn có sát khí.”
“Vị đạo hữu này đúng là rất có nhãn lực.” Lão giả chèo thuyền cười một tiếng, ý vị thâm trường nhìn Hạ Thiên: “Con sông này gọi là dòng sông linh khí, cũng không phải vì nó có linh khí dồi dào mà là trong sông tích lũy sát khí vạn năm khó tiêu, thích nhất chính là nuốt chửng tinh khí người sống, hơn nữa chỉ cần sát tâm khẽ động, bọn chúng sẽ tập trung lại chỉ trong nháy mắt.”
Vũ Lệnh Dao hỏi tiếp: “Thế tiếng vang vừa rồi là…”
Lão giả chèo thuyền bất mãn nói: “Vị sư huynh của ngươi nổi lên sát tâm, dẫn đến du hồn từ trong sông bay ra ngoài. Nếu tiểu lão nhân không ra tay, tất cả mọi người đã chết hết rồi.”
“Du hồn có máu sao?” Hạ Thiên vạch trần.
Gương mặt Vũ Lệnh Dao hiện lên sự nghi ngờ, hiển nhiên không biết Hạ Thiên đang nói cái gì.
“Ngươi không phải thuyền phu.”
Tô Vô Song ngược lại hiểu ý của Hạ Thiên, lập tức cảnh giác, đoản kiếm cũng giữ chặt trong lòng bàn tay: “Ngươi là ai?”
“Ngươi đang nói cái gì vậy? Ông ta không phải thuyền phu… A!”
Vũ Lệnh Dao sửng sốt, trong lúc nàng hiểu ra, phốc một tiếng, một thanh trường kiếm đã xuyên thấu ngực của nàng.
“Sư, sư huynh, vì sao ngươi…” Vũ Lệnh Dao hơi quay người lại, phát hiện người đâm nàng một kiếm chính là sư huynh Vũ Ứng Hàn của nàng.
Vũ Ứng Hàn không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, sắc mặt tái nhợt, trên người toàn là sẹo, dưới da còn ẩn giấu những con côn trùng màu trắng dữ tợn.
Tuy nhiên, mắt của hắn ta đã một nửa trắng một nửa đen, thần trí cũng trở nên mơ hồ không rõ, miệng lẩm bẩm: “Giết, giết sạch đám quái vật các ngươi. Ma đầu, giết, giết sạch.”
Cùng lúc đó, đôi nam nữ được lão giả chèo thuyền cứu lên cũng mở to mắt, đứng thẳng, nhào về phía Nhiếp Tiểu Lý và Tô Vô Song.
Lão thuyền phu nhìn chằm chằm Hạ Thiên, mỉm cười nói: “Ngươi có thể nhìn ra được ngụy trang của ta, đúng là không tầm thường.”
Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Không cần nhìn, bất kỳ người nào trụy trang trước mặt ta cũng đều vô dụng.”
“Ha ha, cưa bom nếu không đổ nước vào thì chỉ có nổ chết.”
Lão thuyền phu cũng không tin mấy lời khoác lác này, nhếch miệng khinh thường nói: ‘Tuy nhiên, ngươi có nhìn ra thì cũng không có tác dụng gì. Hôm nay các ngươi đều là món ăn trong mâm của ta, ai cũng trốn không thoát.”
“Ngươi đang sống rất tốt ở đây, tại sao lại đòi đi chết chứ?” Hạ Thiên có chút không hiểu hỏi. Lão thuyền phu cười nói: “Ha ha, ở trong sông khá tốt, nhưng cũng không sánh bằng phồn hoa thế gian bên ngoài. Ta đã chờ không biết bao nhiêu năm ở đây, chính là chờ một cơ thể có thể gánh chịu được ta. Gần vạn năm qua, đã có không ít người đến đây, nhưng cơ thể của bọn họ ngay cả một phần vạn của ta cũng khó mà tiếp nhận, nhục thân tiêu bại.”
Tô Vô Song và Nhiếp Tiểu Lý vẫn còn giằng co với đôi nam nữ kia.
Vũ Lệnh Dao thì không biết vì nguyên nhân gì mà ôm lấy Vũ Ứng Hàn, ghé vào lỗ tai của hắn ta lẩm bẩm cái gì đó, khiến cho hắn ta tạm thời yên tĩnh trở lại.
“Chỉ có ngươi.” Lão thuyền phu hưng phấn chỉ vào Hạ Thiên: “Ngay từ lúc ngươi xuất hiện đã làm ta hưng phấn, khiến cho ta không cách nào tự kềm chế. Ta có thể xác định cơ thể của ngươi có thể trở thành vật chứa sát khí tuyệt hảo của toàn bộ con sông này.”
Hạ Thiên ngáp một cái, có chút không kiên nhẫn nói: “Có chiêu thức gì thì dùng hết đi, đừng có nói nhảm nữa.”
Tô Vô Song thản nhiên nói: “Vậy chàng cần gì phải nghe ông ta nói nhảm chứ, cứ trực tiếp giết chết ông ta là được.”
“Vợ Vô Song, nàng không cần phải gấp. Ta có thể xử lý lão ngốc này bất cứ lúc nào.” Hạ Thiên cười một tiếng: “Để xem ông ta có thứ gì khiến cho ta cảm thấy hứng thú hay không.”
“Vậy ta sẽ để cho ngươi được mở rộng tầm mắt.” Gương mặt lão thuyền phu nở nụ cười quỷ quyệt, nhẹ nhàng vẫy tay về phía mặt sông một cái: “Đi.”
Chỉ thấy mặt sông gợn lên từng tầng sóng bạc gần như trong suốt, trong chớp mắt đã bao vây cả con thuyền lại.
Vũ Lệnh Dao giật mình, lấy lại tinh thần, nhìn gợn sóng bạc, không khỏi giật mình: “Đây là cái gì?”
Bên trong sóng bạc, dường như có vô số oán linh đang rên rỉ, kêu đau…
Một khắc phân thần, Vũ Lệnh Dao cảm giác đầu óc của mình giống như có vô số hình ảnh bị tràn vào, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung: “A!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận