Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3041: Nữ nhân điên

Đùng!
Đạn ra khỏi nòng, xuyên qua mi tâm Tô Vô Song.
Tuy nhiên, điều quỷ dị chính là, Tô Vô Song chẳng những lông tóc không thương, thậm chí ngay cả nửa giọt máu cũng không có.
“Không thể nào?” Viên tiểu thư mở to mắt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin: “Khoảng cách gần như thế, ta không thể nào bắn trật được?”
Tô Vô Địch bên cạnh cũng ngẩn người. Vừa nãy, cậu ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy đạn xuyên qua đầu tỷ tỷ cậu, tại sao một chút chuyện cũng không có?
Chỉ có Hạ Thiên là tuyệt không cảm thấy kỳ quái. Bởi vì Tô Vô Song đã sử dụng Phiêu Miễu Bộ tránh thoát viên đạn, chỉ là hành động nhanh quá, cho nên người khác cho rằng nàng không nhúc nhích.
“Viên tiểu thư, chúng ta vốn không có ân oán, ta cũng chẳng muốn có gút mắc gì với ngươi, cho nên ta luôn trốn tránh ngươi.” Mặc dù Tô Vô Song hướng đến cuộc sống người bình thường, nhưng điều này không có nghĩa người khác được phép uy hiếp sự an toàn của nàng và người nhà nàng. Nàng lạnh lùng nói: “Nhưng hành động của ngươi đã vượt qua ranh giới cuối cùng của ta, vậy thì nó không còn ý nghĩa gì nữa.”
Lúc này, Viên tiểu thư đã khẳng định Tô Vô Song không phải nhân vật đơn giản, nhưng sau khi nhìn hai mắt Hạ Thiên, nàng ta bình tĩnh lại, cười nói: “Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, ta vì quá yêu Hạ Thiên, nhất thời bị quỷ ám, cho nên mới làm như vậy. Về sau mọi người đều là nữ nhân của Hạ Thiên, không cần thiết ngươi chết ta sống, đúng hay không?”
Bốp.
Tô Vô Song tát cho Viên tiểu thư một bạt tai, đánh bay nàng ta vào tường, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
“Con mẹ nó, ngươi dám đánh tỷ tỷ của ta, ngươi đúng là tìm… A!” Nam tử bắt Tô Vô Song đến nổi giận, bóp quyền đánh tới nàng.
Lời còn chưa nói hết, người đã trong nháy mắt bay ra ngoài.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta.” Viên tiểu thư rất nhanh bò dậy, ôm gương mặt đã sưng lên: “Mặt của ta đã bị ngươi hủy rồi, ngươi nhất định phải chết cho ta.”
Tô Vô Song khẽ nhấc tay một cái, cách không bóp lấy cổ Viên tiểu thư, chậm rãi nhấc nàng lên: “Nói mấy lời này cần dựa vào thực lực. Bằng không, chúng chỉ là lời nói suông, ngoại trừ gây tai họa cho mình, còn lại thì không có bất kỳ chỗ tốt.”
“Ngươi, ngươi…” Viên tiểu thư cảm giác không thở được, đành phải quay sang cầu cứu Hạ Thiên: “Hạ Thiên, cứu, cứu ta.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Tại sao ta lại phải cứu ngươi?”
Tô Vô Song tiện tay ném Viên tiểu thư xuống đất.
“Ta là nữ nhân của ngươi mà.” Viên tiểu thư đứng lên, kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Không phải ngươi không cho phép bất kỳ kẻ nào khi dễ nữ nhân của ngươi sao?”
“Ta không thừa nhận ngươi là nữ nhân của ta.” Hạ Thiên thản nhiên đáp lại: “Ta chỉ nói ngươi có tư cách dự khuyết làm vợ nhỏ dự bị số 2 của ta, ta cũng không nói qua ngươi chính thức được nhận, ngươi hiểu nhầm rồi.”
Trong ánh mắt Viên tiểu thư hiện lên sự xấu hổ và giận dữ lẫn kinh sợ: “Hạ Thiên, ta vì ngươi mà nỗ lực nhiều như thế, ngươi đối xử với ta như vậy sao?”
“Cho nên ta mới nói đầu óc của ngươi có vấn đề.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi vì ta mà nỗ lực cái gì? Ta chẳng nhìn thấy, cũng chẳng cảm nhận được.”
“Thứ cặn bã nam như ngươi, thậm chí ngay cả nỗ lực của ta cũng muốn xóa bỏ.” Viên tiểu thư giống như bị kích thích rất lớn, nước mắt rơi xuống như hạt châu: “Mười mấy tuổi ta đã bắt đầu yêu ngươi, điên cuồng thu thập thông tin của ngươi, vì ngươi mà xây dựng hậu viện, yên lặng cầu nguyện cho ngươi, thậm chí vì ngươi mà chưa một lần yêu đương, càng không để cho bất kỳ đàn ông nào chạm qua. Chẳng lẽ những nỗ lực này còn chưa đủ sao?”
Hạ Thiên nghe xong, mơ hồ hỏi lại: “Nỗ lực này của ngươi… có liên quan đến ta sao?”
“Hành động đó của ngươi không phải nỗ lực, bởi vì nhận biết, nhận thấy cũng chỉ có ngươi.” Tô Vô Song lên tiếng: “Ngươi thu thập tin tức Hạ Thiên, xây dựng hậu viện gì đó, tất cả chỉ vì bản thân ngươi mà thôi.”
“Ngươi nói bậy.” Viên tiểu thư thấy Tô Vô Song phủ nhận tình yêu của mình đối với Hạ Thiên, lập tức kích động lên: “Ta yêu Hạ Thiên còn nhiều hơn bất cứ kẻ nào, thậm chí cả nữ nhân của hắn. Ta chỉ sợ mình bị từ chối, cũng cảm thấy mình không có tư cách tiếp cận Hạ Thiên, cho nên chỉ có thể lặng yên mà thích.”
Tô Vô Song im lặng lắc đầu, cho rằng nữ nhân này điên rồi.
“Bây giờ thì khác, ta đã có được cơ hội.” Viên tiểu thư càng nói càng điên cuồng, cảm xúc dần dần không kiểm soát được: “Chỉ cần hắn tiếp nhận ta, ta cam đoan sẽ để cho hắn nhìn thấy được tình yêu nóng bỏng nhất, chân thành nhất trên thế gian này. Nhưng loại tiện nhân như ngươi lại xuất hiện, dáng dấp xinh đẹp như vậy để làm gì, nhất định là muốn đoạt Hạ Thiên của ta.”
Viên tiểu thư gào lên giống như điên dại: “Khó khăn lắm ta mới có cơ hội, tại sao ngươi lại đoạt của ta? Ngươi dựa vào cái gì mà muốn cướp của ta?”
“Ngươi đúng là không biết nói lý.” Tô Vô Song vô thức nhìn Hạ Thiên, thầm nghĩ: “Hắn thật sự có ma lực lớn đến thế sao? Trước kia có nữ hoàng bệ hạ, còn có Nguyệt sư tỷ, các nàng đều mê muội hắn. Bây giờ còn có nữ nhân vì hắn mà có cử chỉ điên rồ.”
Hạ Thiên cũng chẳng có phản ứng quá lớn. Loại nữ nhân điên tự cho là đúng như thế này hắn gặp qua không ít, hắn cũng không có khả năng bởi vì chuyện này mà cảm động, quả thật quá ngây thơ. Nhưng Tô Vô Song là thị nữ của Thanh Thuần, cũng chính là thị nữ của hắn. Nói thẳng ra, nàng là người của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận