Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3725: Làm sao tổ chức ngốc như vậy lại có quan hệ với ta

Trần Tráng Hổ biến sắc: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Chuyện của Lâm gia cũng có Độn Độc Tông các ngươi tham gia vào.” A Cửu lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân râu ngắn: “Các ngươi còn mua chuộc Lâm Cao Đức muốn giết chết vợ chồng Lâm Phái Thu, còn có Lâm Tuấn Nghĩa, sau đó thừa cơ tiếp nhận Lâm gia. Đương nhiên các ngươi còn có mục tiêu cấp độ sâu hơn, nhưng ta thấy cũng không nhất thiết đề cập đến.”
Nam nhan râu ngắn lại càng biến sắc hơn, chỉ vào A Cửu, cà lăm nói: “Ngươi, ngươi… ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Ngươi còn giả ngu?” A Cửu lạnh giọng nói: “Ngươi vội vàng chạy đến đây, có phải ngươi cho rằng kế hoạch của các ngươi đã thành công? Ta không ngại nói cho ngươi biết, cái tên Ma chủ đứng đằng sau chống lưng cho các ngươi đã chết rồi. Trường Tinh Tử, Ngụy Nam Phong, còn có Ôn Tử Hào cũng đều chết hết cả. Ngươi có cho rằng một mình ngươi có làm nên đại sự gì không?”
Những người trong phòng khách nghe được lời này, không khỏi ném ánh mắt hoài nghi về phía nam nhân râu ngắn.
“Các ngươi đừng nghe nàng ta nói hươu nói vượn.” Nam nhân râu ngắn hoảng sợ, cố gắng giải thích: “Ma chủ không thể nào chết được. Hắn ta trường sinh bất tử, các ngươi làm sao có thể là đối thủ của hắn ta được?”
A Cửu mỉm cười, vẻ mặt hài hước nhìn hắn ta: “Nhìn dáng vẻ của ngươi khi thấy ta xuất hiện, trong lòng của ngươi hẳn đã nắm chắc.”
Nam nhân râu ngắn không phản bác được, đành nổi giận thốt lên: “Cút con mẹ ngươi đi.”
Một đôi thiết quyền đánh vào mặt A Cửu.
Trên tay hắn ta còn đeo quyền sáo màu đen, trên trán hiện lên quang trạch quỷ dị, hiển nhiên có độc.
Bành.
Chỉ tiếc là, hắn ta còn chưa đến gần A Cửu đã bị nàng đạp cho một cước bay ra ngoài, như con chó chết xụi lơ trên mặt đất, không thể đứng dậy.
“Được rồi, ta cũng lười lãng phí thời gian với ngươi.” A Cửu cũng không tiếp tục nhìn nữa, ánh mắt quét qua những người trong phòng khách: “Các ngươi muốn biết cái gì, muốn xác định cái gì, ta đại khái đều biết hết. Tuy nhiên, ta cũng lười giải thích với các ngươi. Ta còn sống, đứng trước mặt các ngươi đủ để nói rõ hết thảy. Ta cũng không muốn truy cứu cái gì. Hơn nữa, Đông Nam tiên hội sẽ được cử hành đúng hạn.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt A Cửu tràn đầy ánh sáng, khí thế ép người khiến đám người kia không thở nổi.
“Các ngươi còn cái gì muốn nói nữa không?” A Cửu chậm rãi thu lại ánh mắt: “Nếu như không có, các ngươi giải tán đi.”
Những người kia lập tức gật đầu thưa dạ, không ai dám nói thêm câu nào.
Tất cả đều rất nhanh cáo từ, còn cam đoan tuyệt đối sẽ không vắng mặt trong Đông Nam tiên hội.
“Người đâu, mang hắn ta xuống đi.” A Cửu lên tiếng dặn dò: “Đưa hắn ta đến cảnh sát, cũng nên có người chịu trách nhiệm chứ. Nếu không, sẽ không tiện kết thúc. Tất cả mọi chuyện cứ để hắn ta gánh đi.”
Không bao lâu sau, có người đến kéo nam nhân râu ngắn đang ngất đi.
Phòng khách rất nhanh một lần nữa được quét dọn sạch sẽ.
“Ngươi xử lý không tệ, tốt hơn ta nhiều.” Nãy giờ Tề lão gia tử không lên tiếng can thiệp chuyện A Cửu, lúc này ông mới lên tiếng tán thưởng.
A Cửu nói: “Ông ngoại, thật ra con rất phiền mấy loại chuyện như thế này. Chờ tiên hội cử hành xong, con sẽ trả lại vị trí gia chủ này cho người.”
“Ta già rồi.” Tề lão gia tử cũng đoán được, nhưng ông vẫn khuyên: “Chi bằng cứ như vầy, ngươi cứ tiếp tục làm, thuận tiện bồi dưỡng Phán Phán.”
“Cũng được.” A Cửu gật đầu: “Trước cứ để nàng ấy đến Thiên Đạo tổ lịch luyện một thời gian.”
Tiếp theo, nàng cao giọng hỏi: “Ngươi có ý kiến gì hay không?”
“Ta có thể có ý kiến gì nữa?” Tề Phán Nguyệt bước vào phòng khách, thở dài nói: “Lần này trở về, ta vốn định ngả bài. Ta chỉ muốn làm chuyện của ta mà thôi. Nhưng mà… được rồi, ta đi.”
A Cửu kinh ngạc nhìn nàng: “Ta không hỏi ngươi.”
“Sao?” Tề Phán Nguyệt ngẩn người: “Vậy ngươi hỏi ai?”
Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên: “Cửu nha đầu đang hỏi ta.”
“Có liên quan gì đến ngươi?” Tề Phán Nguyệt không hiểu hỏi.
“Bởi vì ta là tổ trưởng của Thiên Đạo tổ.” Hạ Thiên hờ hững đáp: “Thật ra ngươi quá xấu, không thích hợp với Thiên Đạo tổ.”
A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Thôi đừng chém gió nữa, đây mà được xem là lý do à?”
“Nhưng nàng ta thật sự không đủ trình độ gia nhập Thiên Đạo tổ, thậm chí Hoàng tổ trong Thiên Địa Huyền Hoàng cũng không.” Hạ Thiên lắc đầu, hiển nhiên chướng mắt Tề Phán Nguyệt.
Tề Phán Nguyệt khó chịu cực kỳ: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Ta kém như vậy sao? Mẹ nó chứ!”
“Vậy sắp xếp như thế nào đây?” A Cửu lắc đầu: “Cũng không thể để nàng ấy đến tập đoàn Thần Y.”
Hạ Thiên chợt nhớ đến một người: “Có thể điều nàng ta đến tổ điều tra hiện tượng kỳ dị gì đó.”
“Đó là nơi nào? Tổ chức ngươi mới thành lập à?” A Cửu hỏi.
Hạ Thiên nói: “Dĩ nhiên không phải rồi. Một tổ chức ngốc như thế làm sao có quan hệ với ta được?”
A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Được rồi, hỏi ngươi cũng như không, có gì ta hỏi trong nhóm.”
Rất nhanh, A Cửu đã hỏi ra: “Thì ra còn có tổ chức như thế, nhưng cũng tốt, bảo Triệu Thanh Thanh sắp xếp một chút là được.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Cửu nha đầu, có phải nàng nên thực hiện chuyện đã đồng ý với ta trước đó hay không.”
“Sắc tính của ngươi đúng là không sửa được.” A Cửu bó tay.
Lúc này, điện thoại của Hạ Thiên bỗng nhiên vang lên.
Hạ Thiên nhìn thoáng qua, cảm thấy kỳ lạ.
“Tại sao nàng ấy lại gọi điện thoại cho ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận