Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3816: Tiểu muội chân dài không cần ngươi thích

“Ha ha, tính tình của tiểu cô nương khá nóng nhỉ.”
Lão đầu hói liếc mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy, hừ lạnh: “Tuy nhiên, người lớn nói chuyện, nào có phần tiểu nữ tử ngươi chen vào, ngươi mau cút sang một bên.”
“Nơi này không có gì là tiểu nữ tử đại nam nhân gì cả, chỉ có ông cháu chúng ta và ngươi thôi.” Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy sáng lên ánh sáng lãnh khốc: “Nếu như ôn chuyện, mọi người tùy ý, ta không quấy rầy. Nhưng nếu như ngươi muốn bất kính với gia gia của ta, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
“Ha ha, khẩu khí không nhỏ.” Khóe miệng lão đầu hói nhếch lên, lộ ra ý vị khinh thường, quay lại nhìn Ninh Vọng Hải: “Ninh sư huynh, chẳng lẽ huynh đem sở học cả đời mình dạy cho nàng ta sao?”
Ninh Vọng Hải khẽ lắc đầu, cười nhạt: “Ta chưa hề nhắc qua chuyện cũ với nó. Bản lãnh của nó đều là tự nó học được, cũng có một ít là do bạn trai hiện tại của nó dạy.”
“Có đối tượng rồi à?” Lão đầu hói lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Ta còn muốn làm mai ngươi với con trai của ta nữa chứ. Đây là bảo bối trời xanh ban cho Cao gia ta khi ta bốn mươi sáu tuổi. Ngươi đã có bạn trai rồi, vậy thì không còn xứng với con trai ta nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút buồn cười: “Cao lão tiên sinh, ngươi khó tránh có chút tự cho là đúng. Ninh Nhụy Nhụy ta không phải là không xứng với bất kỳ ai. Con của ngươi là bảo bối trong lòng ngươi, nhưng hắn ta cũng không gánh được chữ phối với ta đâu.”
“Ha ha, dám trả treo với trưởng bối, đúng là cái loại không có giáo dưỡng.” Lão đầu hói hung hăng trừng mắt với Ninh Nhụy Nhụy: “Loại nữ nhân không bị kềm chế giống như ngươi quả nhiên không xứng với con trai bảo bối của ta.”
“Ngươi nói ai không bị kềm chế?” Ninh Vọng Hải vốn đang kềm nén, nhưng người này cứ gièm pha Ninh Nhụy Nhụy khiến cho ông tức không chịu được: “Cao Vạn Phu, nếu ngươi còn dám có nửa câu sỉ nhục Nhụy Nhụy, ngươi đừng trách ta ra tay phế bỏ con trai của ngươi.”
Sắc mặt lão đầu hói tái xanh, đứng bật dậy, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Ninh Vọng Hải, sát khí lập tức tản mát bốn phía.
“Ngươi muốn làm gì?” Ninh Nhụy Nhụy ngăn trước mặt gia gia của nàng, lạnh giọng cảnh cáo: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi lớn tuổi thì có thể nói không che miệng, muốn làm gì thì làm.”
“Biến đi.” Lão đầu hói quát một tiếng, không hề che giấu khí thế trên người, giống như sư tử hống, gương trong phòng không chịu nổi uy lực trực tiếp vỡ nát.
Ninh Nhụy Nhụy vẫn không hề nhúc nhích, lạnh lùng đáp lễ một câu: “Nếu như ngươi chỉ có chút bản lãnh này, vậy thì ngươi hãy nhận lấy uy phong của mình đi.”
“Ngươi muốn chết.” Lão đầu hói quả thật có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh chuyển thành phẫn nộ, tay hóa thành trảo chộp đến mặt Ninh Nhụy Nhụy.
Eo Ninh Nhụy Nhụy vặn một cái liền tránh khỏi câu trảo của lão đầu hói, sau đó một cước đạp lui ông ta mấy chục bước. Đây là nàng đã hạ thủ lưu tình.
Gương mặt lão đầu hói lộ ra sự kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ đến Ninh Nhụy Nhụy chẳng những có thể tránh được sát chiêu của ông ta mà còn có thể nhanh chóng tiến hành phản kích.
“Họ Cao kia, ngươi muốn chết đúng không?” Ninh Vọng Hải tức giận vô cùng, một chưởng đánh vỡ một góc bàn trà bằng đá cẩm thạch trước mặt: “Ngươi thật sự cho rằng ta là phế nhân sao?”
Tròng mắt lão đầu hói đảo lòng vòng, nếp nhăn trên mặt giãn ra, cười nói: “Ha ha, ta chỉ đùa một chút thôi mà, ngươi cần chi phải nóng tính đến như vậy.”
“Ngươi đừng hòng mưu toan lừa dối quá quan. Vừa rồi ngươi đã động sát tâm.” Ninh Nhụy Nhụy không khách sáo vạch trần hoang ngôn của ông ta.
Ninh Vọng Hải lạnh lùng nói: “Cao Vạn Phu, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
“Vì sao các ngươi lại giương cung bạt kiếm với nhau như vậy?” Lão đầu hói mỉm cười hiền hòa: “Ta cũng không có ác ý, đơn giản chỉ là thích đứa cháu gái Nhụy Nhụy của ngươi mà thôi. Cho nên, ta nhịn không được muốn thử một chút bản lãnh của nàng ấy.”
“Tiểu muội chân dài không cần ngươi thích.” Một âm thanh lười biếng không hề có chút dấu hiệu vang lên, giọng nói cực kỳ khó chịu: “Lão bạch si ngươi lại dám ra tay với tiểu muội chân dài, xem ra tay của ngươi không muốn giữ lại rồi.”
Trong phòng lão đầu hói đột nhiên xuất hiện thêm một người, nghe người này nói xong, ông ta bật cười: “Tiểu tử, ngươi là cái thá gì mà dám tự tiện xông vào tư gia nhà người khác như thế? Bây giờ lão phu một chưởng đánh chết ngươi.”
“Lão bạch si, vậy ngươi đánh một chưởng thử xem.” Người đến khinh thường nói.
“Hạ Thiên, tại sao ngươi lại đến đây?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy người đến, ánh mắt sáng lên.
Hạ Thiên mỉm cười ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhụy Nhụy: “Đương nhiên là vì nhớ nàng rồi.”
“Bớt làm bộ đi.” Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn, sau đó nhéo hắn một cái: “Ngươi ôm chặt như vậy làm gì? Trên người ngươi còn hương vị của nữ nhân khác đấy.”
“Đó là mùi của vợ Tiểu Tiểu Dương. Vừa rồi ta đã ở cùng với nàng ấy.” Hạ Thiên không thèm để ý: “Tiểu muội chân dài, nàng đang ghen à?”
Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói: “Ta ghen cái gì mà ghen. Vừa rồi ngươi ở với ai, có liên quan gì đến ta?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Nhưng nàng là nữ nhân của ta, nàng đang ăn giấm thì nên ăn no, ta không ngại.”
Ninh Nhụy Nhụy nhất thời im lặng, không biết nên làm sao cho tốt.
“Ninh sư huynh, cháu gái của ngươi đúng là phóng đãng.” Lão đầu hói nhìn cảnh tượng này, ánh mắt tràn ngập sự trào phúng và khinh bỉ: “Ôm ấp một nam nhân xa lạ trước mặt mọi người, đúng là khó coi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận