Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3395: Ngươi vừa nói ngươi là bạn của ai?

Hạ Thiên không kiên nhẫn khoát tay: “Nếu tiểu muội chân dài đã nói như vậy, ngươi hãy mang con của ngươi biến khỏi chỗ này, đừng ở đây chướng mắt nữa.”
“Vâng vâng vâng, ta biến ngay.” Diệp gia chủ vội vàng đứng lên, gọi thuộc hạ nâng cáng cứu thương nhanh như chớp đưa Diệp Nhất Phàm lên xe, sau đó chạy mất dạng.
Trên cáng cứu thương, Hàn Tùy Xuân nhắm chặt hai mắt. Lão ta đã phải chịu sự thống khổ và tra tấn vô cùng vô tận trong cơ thể, đồng thời còn phải nuốt xuống sự phẫn nộ vì bị Diệp gia phản bội.
Về phần ba người Diệp lão đại, bọn họ đã hoàn toàn sợ đến ngây người. Bọn họ vạn lần không nghĩ đến kết quả lại như thế. Sớm biết như vậy, bọn họ sẽ không lấy lòng Diệp gia mà trực tiếp lấy lòng Hạ Thiên.
“Ba tên ngốc các ngươi ở đâu ra vậy?” Hạ Thiên liếc nhìn ba người Diệp lão đại: “Trước đó, các ngươi đã đi theo đằng sau ta và tiểu muội chân dài một khoảng thởi gian rồi.”
Diệp lão đại nghe xong, trong lòng lại càng trầm xuống. Đối phương quả nhiên là cao nhân thâm tàng bất lộ, đã sớm nhìn thấu ngụy trang của bọn họ.
Ninh Nhụy Nhụy hơi nghi hoặc một chút: “Chẳng lẽ bọn họ đi theo chúng ta từ tàn cảnh U Minh sao?”
Diệp lão đại bỗng dưng mở to mắt, thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Chẳng lẽ người đánh Nhạc gia và Tào gia đến tàn phế chính là hai người trước mắt sao?
“Không nói lời nào, vậy thì đi chết đi.” Hạ Thiên hờ hững nói.
Ô ô ô! Diệp lão đại mém tè ra quần, vội vàng lên tiếng, chỉ là miệng đã bị người của Diệp gia nhét giẻ.
Ninh Nhụy Nhụy tiến lên tháo giẻ trong miệng ba người, có lòng tốt nhắc nhở: “Các ngươi tốt nhất nên nói thật, bởi vì các ngươi nói dối cũng không lừa được chúng ta đâu, ngược lại chỉ làm cho kết quả của các ngươi thảm hại hơn mà thôi.”
“Ta nói thật, tuyệt đối không dám lừa gạt.” Diệp lão đại thấy ngay cả Diệp gia chủ cũng phải sợ Hạ Thiên đến như vậy, ông ta biết ông ta không thể trêu chọc nổi Hạ Thiên, nào dám nói dối gì chứ.
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Vậy thì nói đi.”
“Ta, ta cũng họ Diệp, gọi là Diệp Nhất Thu, danh hiệu Hắc Biên Bức, trước kia là sát thủ, về sau đầu nhập vào Nhạc gia, trở thành ẩn vệ của Nhạc gia.” Diệp lão đại mồm năm miệng mười thuật lại cuộc đời của mình: “Hai nữ nhân này là thuộc hạ của ta, một người tên Yến Tiểu Quyên, một người tên Trương Tiếu Hoa.”
“Nhạc gia?” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi cau mày. Nàng nhớ đến nàng đã gặp một nữ nhân họ Nhạc bên trong tàn cảnh U Minh, không nói hai lời đã muốn giết nàng: “Nhạc gia nào?”
Diệp lão đại hồi đáp: “Chính là Nhạc gia Nam Hải, một trong tứ giới trấn thủ sứ tàn cảnh U Minh.”
“Tại sao Nhạc gia lại biết chúng ta ở Quỳnh đảo?” Ninh Nhụy Nhụy sinh lòng nghi ngờ: “Bọn họ phái các ngươi đến canh chừng sao?”
“Ninh tiểu thư hiểu lầm rồi.” Diệp lão đại vội vàng lắc đầu, giải thích: “Sáng nay, tàn cảnh bỗng nhiên sụp đổ. Đại tiểu thư mang theo hai người trốn thoát ra ngoài. Chẳng những nàng ấy bị thương không nhẹ, hai người mà nàng ấy mang theo lại càng khí huyết tàn hư, hơn nữa hồn phách còn sai chỗ, cần gấp huyết khí linh vận bổ sung. Cho nên bọn họ đã sai chúng ta âm thầm bắt người trở về. Tai mắt của chúng ta vừa lúc để mắt đến các ngươi, lúc này mới gây ra sự hiểu lầm.”
“Nhạc gia lại dám dùng nhân mạng dùng để luyện khí huyết?” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy tam quan của mình như muốn vỡ nát: “Chuyện thương thiên hại lý như vậy, các ngươi cũng làm?”
“Chúng ta chỉ là ẩn vệ của Nhạc gia, thật sự không thể ngăn cản” Diệp lão đại thống khổ nói: “Nếu chúng ta không đồng ý, người bị luyện hóa sẽ là chúng ta.”
“Các ngươi đã bắt bao nhiêu người rồi?” Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng truy hỏi.
“Chỉ có ba người, bắt được mấy ngày rồi, Nhạc lão bảo chúng ta chuẩn bị trước.” Diệp lão đại do dự nửa giây, sau đó giải thích: “Ba người kia hẳn còn sống, đều là ngư dân gần đây.”
Ninh Nhụy Nhụy đã hiểu ra nguyên nhân vì sao mấy ngày nay ngư dân gần đây lại mất tích, thì ra Nhạc gia giở trò quỷ: “Bớt nói mình vô tội đi. Mấy loại chuyện này, các ngươi khẳng định làm không ít, chết cũng có gì đáng tiếc.”
“Chúng ta cũng chỉ là bị ép buộc mà thôi, xin hãy tha cho chúng ta một mạng.” Diệp lão đại nói: “Nếu thật sự không được, vậy thì tha cho ta, hai nữ nhân này mặc cho các ngươi xử lý. Ngư dân đều do bọn họ ra tay bắt.”
Tiểu Yến và Hoa tỷ trong nháy mắt đều im lặng. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến Diệp lão đại trước mặt sống chết lại không đáng tin cậy đến như vậy.
Lúc này, Hoa tỷ cũng không nhịn được nữa, lập tức vạch trần: “Trước đó, cứu Diệp đại thiếu và lão đầu kia chính là chủ ý của Diệp lão đại chúng ta. Hơn nữa, hắn ta làm người vô thường, nói không giữ lời, các ngươi tuyệt đối đừng tin lời hắn ta.”
“Bên hông hắn ta còn đeo mấy quả phích lịch đạn.” Tiểu Yến cũng nói toạc mưu đồ của Diệp lão đại: “Trên xe, hắn ta còn lén lút nói cho chúng ta biết, hắn ta muốn dùng phích lịch đạn để nổ chết các ngươi.”
“Ngươi câm miệng lại cho ta.” Diệp lão đại thở hổn hển, cố bò đến chỗ Hoa tỷ: “Ngươi có tin ta cắn chết tên phản đồ ngươi hay không?”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Xem ra, ta không thể lưu lại tên ngu ngốc ngươi rồi.”
“Không, ngươi không thể giết ta.” Mắt Diệp lão đại mở to đến căng tròn.
“Ngươi có thể đưa ra một lý do để ta không giết ngươi không?” Hạ Thiên bĩu môi.
“Bởi vì, bởi vì…” Mồ hôi Diệp lão đại rơi như mưa, đầu óc xoay chuyển nhanh hơn so với bình thường, lập tức nghĩ ra một lý do: “Bởi vì ta là thành viên của tổ chức sát thủ đệ nhất thế giới Ám Ảnh Đoàn, thậm chí còn là bạn của Đoàn trưởng bọn họ. Nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, cho dù các ngươi chạy trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ bị Ám Ảnh Đoàn truy sát.”
Hạ Thiên mỉm cười nhìn Diệp lão đại, hòa khí hỏi thăm: “Ngươi vừa nói ngươi là bạn của ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận