Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2222. Về tu luyện thêm mười năm nữa

"Cơ Cửu, được rồi, đi xem bọn hắn cũng không sao." Trong xe chủ truyền ra giọng nói nhàn nhạt của Hạ Lãnh, hoàn toàn không nghe ra sự vui buồn. Hạ Lãnh không cùng một loại người với cha của hắn, cũng không ưa thích sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề, hơn nữa cũng rất ghét phiền toái. Bây giờ trực tiếp đi ngang qua, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì xảy ra, nhưng lại chọc sự chú ý của chín phái Vân Châu lên người bọn họ, như vậy sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn.
Cơ Cửu cung kính lên tiếng: "Vâng."
"Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?" Nam nhân có cái mũi giống như củ tỏi nghe được giọng nói này, cảm thấy người ngồi trong xe không phải là người tầm thường, lập tức chắp tay nói: "Tại hạ là Mã Nhật Hành của Kim Đao Môn, lần này đã thiếu nợ ân tình với công tử, ngày sau nhất định sẽ hồi báo."
"Không cần." Hạ Lãnh đạm bạc nói: "Ta họ Lãnh, xem hết cuộc tỷ thí của các người thì ta sẽ đi, sau này chắc chắn sẽ không xuất hiện, còn về phần hồi báo hay vân vân gì thì không cần."
Nam nhân có cái mũi giống như củ tỏi có chút ngạo khí của môn phái, nghe được lời này cũng không nóng tính, chắp tay mời: "Lãnh công tử, xin mời bên này!"
Dưới sự hướng dẫn của đệ tử Kim Đao Môn, Cơ Cửu lái xe ngựa đi đến vào con đường nghiêng nhỏ, sau đó chuyển mấy vòng, thì thấy một trang viên lớn nằm ngay giữa khu rừng, tên là Trúc Hiền sơn trang.
Sau khi tiến vào trang viên, Cơ Cửu lái xe theo sự chỉ dẫn của đệ tử Kim Đao Môn nào đó đi vào chuồng ngựa.
Ngay lập tức Hạ Lãnh mang theo Phong Vân Linh và Tần Tú Nhi đi xuống, dưới sự chỉ dẫn của nam nhân có cái mũi giống như củ tỏi, chậm rãi đi về tiền viện của trang viên.
Tiền viện của trang viên này nằm ở giữa quãng trường, dựng một lôi đài cỡ lớn, tám mặt xung quanh của lôi đài đều đặt không ít chỗ ngồi, chẳng qua là không có nhiều người ngồi, có lẽ tối đa không hơn ba trăm người.
Lúc này, trên lôi đài có người trẻ tuổi đang giao chiến kịch liệt, một người cầm kiếm, một người cầm đao, đánh nhau đến khó phân định thắng thua.
"Chính là hai người đang đánh nhau…" Tần Tú Nhi liếc nhìn lôi đài ở xa xa, vô thức nói một câu: "Nhìn qua cũng không có gì thú vị."
"Cô nương này, xin chú ý lời nói của mình." Nam nhân có cái mũi giống như củ tỏi quay đầu lại, lạnh giọng cảnh cáo: "Người cầm đao ở trên đài là thiếu chủ của Kim Đao Môn chúng ta, Đinh Tử Dương, tên còn lại là đệ tử của đại đệ tử Hoa Kiếm Phái, Ôn Tiếu, hai người họ đều là những người tuấn tài, võ công cao cường. Tuy ngươi không sợ, nhưng không được nói lung tung."
Tần Tú Nhi nhíu cái mũi, trực tiếp đáp trở lại: "Chính là không được tốt…, chuyện này còn không cho người ta nói, Cơ Cửu có thể đánh hơn hai mươi người như vậy."
Nam nhân có cái mũi giống như củ tỏi không muốn so đo với nữ nhân, để tránh bêu xấu là bắt nạt đàn bà, chỉ phải nhìn về phía Hạ Lãnh: "Lãnh công tử, ta khuyên ngươi nên quản giáo nô tỳ của mình cho tốt, bằng không thì sẽ gây ra phiền phức cho ngươi."
"Ta không biết sẽ có phiên toái gì, nhưng nàng ấy cũng nói không sai. Một người thì đao pháp vớ va vớ vẩn, một người thì kiếm pháp lòe loẹt, cũng chẳng ra gì." Hạ Lãnh làm con của Hạ Thiên nên cũng được di truyền tính bao che cho con của hắn, chỉ có mình bắt nạt người của mình nhưng tuyệt đối không cho người ngoài quở trách một câu: "Có rảnh thì hãy để thiếu chủ các người dụng tâm luyện thêm công pháp, đao pháp tạm được."
Trên lôi đài, người trẻ tuổi dùng đao có nhĩ lực phi thường, nghe được lời nói của đám người Hạ Lãnh, trong lòng tức giận, trong lúc thất thần thừa dịp bị đối thủ kiếm ra sơ hở, một kiếm phá đầu vai, khiến cho hắn bại trận tại chỗ.
"Kim huynh, đa tạ đã nương tay." Ngược lại người trẻ tuổi cầm lại thanh kiếm dài, vừa cười vừa thi lễ, trực tiếp định ra thắng thua, căn bản không cho đối thủ có cơ hội trở mình.
Người trẻ tuổi này không kiềm chế được tức giận, xông lên chỉ vào Hạ Lãnh giận dữ hét: "Chó chết, ngươi vừa rồi nói gì! Có gan thì lập lại lần nữa!"
Hắn vừa quát, đương nhiên dẫn đến tất cả mọi người quăng ánh mắt hướng về phía ba người Hạ Lãnh.
"Chó chết, ngươi mắng ai đấy!" Tần Tú Nhi nghe được có người mắng Hạ Lãnh, lập tức tức giận, chỉ vào người trẻ tuổi dùng đao: "Công tử nhà ta nói đao pháp của ngươi nát, chẳng lẽ chúng ta nói sai, dù thêm trăm lượt đi nữa thì đao pháp của ngươi cũng nát."
"Ngươi muốn chết!" Nói xong, người trẻ tuổi dùng đao muốn nhảy xuống lôi đài, đao trong tay trực tiếp chém qua.
"Kim huynh, từ từ hãy động thủ!" Người trẻ tuổi cầm kiếm lên tiếng, trêu chọc cười: "Ta xem chẳng qua là nàng vô ý nói, hà cớ gì ngươi phải khó chịu nha đầu này."
Tần Tú Nhi còn nói thêm: "Ngươi dùng kiếm cũng không có gì đặc biệt, trình độ cũng rất nát. Thiếu gia nhà chúng ta bình luận là may mắn của các ngươi."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của người trẻ tuổi cầm kiếm cũng lạnh xuống.
"Mã Nhật Hành, đây là những người ngươi mang đến sao?” Trong đó một nam nhân mặc trường bào thêu kim phẫn nộ đến trợn trừng mắt nhìn nam nhân có cái mũi giống như củ tỏi rồi quát.
Nam nhân có cái mũi giống như củ tỏi sợ đến mức cả người run rẩy, vội vàng nói: "Bẩm môn chủ, bọn hắn chẳng qua là khách qua đường, đệ tử gọi bọn hắn đến để làm chứng."
"Cái khách nhân chó má gì, đánh ra ngoài cho ta!" Nam nhân mặc áo vàng lạnh giọng nói: "Còn có tiện tỳ này, thì dùng chưởng đánh nát miệng nàng cho ta, còn dám phát ngôn bừa bãi ở đây."
Nam nhân có cái mũi giống như củ tỏi chỉ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Hạ Lãnh, nói: "Lãnh công tử, Mã mỗ đã cảnh cáo các người nên chú ý ngôn từ của mình. Đáng tiếc các người không nghe lời khuyên của ta, cũng đừng trách Mã mỗ vô tình."
"Một đám người nhàm chán sẽ làm chuyện nhàm chán, đương nhiên sẽ không để người khác nhận xét." Hạ Lãnh có chút khó chịu, lạnh lùng nói: "Các người không cần nghĩ đến đi Lam Kinh nữa, vẫn là tất cả đều quay trở về nhà, tu luyện thêm mười năm nữa."
"Khẩu khí thật lớn, vậy thì ngươi để cho bản công tử xem võ công của ngươi đi!" Trong khi đang nói chuyện, người trẻ tuổi dùng đao lập tức xách đao bổ tới Hạ Lãnh.
Đao nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã đến cổ họng của Hạ Lãnh. Đây không phải là võ công gì, mà là một sát chiêu tất sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận