Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2886: Hắn ta đã là người chết

Hoàng Thiết Thiền nói tiếp: “Các ngươi tốt nhất nên nghĩ cho thông suốt, giết ta, các ngươi sẽ phải gánh Thiên Sơn phái trả thù, rốt cuộc có đáng hay không?”
Hắn ta nói không sai. Tần Bảo Ngọc là người đầu tiên do dự. Dù sao hắn ta cũng không có tổn thất quá lớn, chỉ mất mặt một chút, không cần thiết vì tức giận nhất thời mà đắc tội Thiên Sơn phái.
Mặc dù Trương Chí Thanh sợ Long Hổ sơn gây phiền phức nhưng sự kiêu ngạo của hắn ta khiến cho hắn ta không cách nào nuốt xuống cơn tức này.
Về phần Tiêu Diễm Diễm, nàng nhất định không bỏ qua, nhưng chỉ dựa vào thực lực của một mình nàng, nàng thật sự không làm gì được đối phương, chỉ có thể xem Hạ Thiên có chịu ra tay giúp đỡ không mà thôi.
“Hừ, chỉ cần các ngươi bỏ qua việc này, về sau các ngươi chính là bằng hữu của Thiên Sơn phái.” Hoàng Thiết Thiền thấy uy hiếp đã có công dụng, hắn ta nói tiếp: “Ta sẽ bồi thường cho các ngươi, bao các ngươi đầy… A!”
Chữ hài lòng còn chưa nói ra, Hoàng Thiết Thiền đã bị một quyền đánh bay ra ngoài.
“Ta đã bảo ngươi để lại di ngôn, kết quả ngươi còn ở đó nói nhảm.” Hạ Thiên bất mãn nói: “Tốt nhất là nên đi chết đi.”
“Hạ Thiên, ngươi muốn chết.” Hoàng Thiết Thiền một lần nữa leo ra từ trong đống tuyết, trừng mắt to đến mức muốn rách cả mí mắt: “Ngươi dám giết ta, ngươi không sợ bị toàn bộ Thiên Sơn phái trả thù sao?”
Hạ Thiên chẳng thèm để ý: “Cùng lắm thì diệt luôn Thiên Sơn phái của ngươi, không được sao?”
“Haha, ngươi đúng là cuồng ngạo đến không có biên giới.” Hoàng Thiết Thiền giận quá hóa cười, chỉ vào Hạ Thiên, nói: “Ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng. Ngươi có biết cha của ta có cảnh giới gì không? Có biết đại năng nào đứng sau lưng Thiên Sơn phái chúng ta hay không? Có biết… A?”
Lại một quyền đánh xuống, cắt ngang lời nói của Hoàng Thiết Thiền.
Tiêu Diễm Diễm ở bên cạnh thúc giục: “Hạ Thiên, ngươi nên dứt khoát một chút, mấy thứ ngớ ngẩn này thì có gì vui đâu, cứ trực tiếp một quyền xử lý là được.”
“Hạ công tử, ngươi ngàn vạn lần phải thận trọng.” Tần Bảo Ngọc lại ôm tâm tư khác, vội vàng nhắc nhở: “Thiên Sơn phái thật sự không thể khinh thường được đâu. Nghe nói vị thúc tổ đại năng của bọn họ đang là trưởng lão của một tiên tông nào đó ở Tiểu Tiên Giới. Đến lúc đó, ngươi đến Tiểu Tiên Giới, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”
“Nếu đã nói toạc ra rồi, ta cũng nói cho các ngươi biết luôn.” Hoàng Thiết Thiền quyết định lật lá bài tẩy của mình: “Không sai, Thiên Sơn phái chúng ta có sư thúc tổ đang là trưởng lão của Cửu Sơn kiếm môn Tiểu Tiên Giới. Đó cũng là nguyên nhân vì sao ta sớm nhận được tin tức mà mai phục các ngươi ở đây, thậm chí không sợ Tiểu Tiên Giới truy cứu nguyên nhân.”
Tiêu Diễm Diễm không sợ Thiên Sơn phái. Dù sao Tiêu gia bọn họ cũng không phải ăn chay. Nhưng nếu liên quan đến Tiểu Tiên Giới, nàng không thể không cân nhắc hậu quả. Tiêu gia cũng sẽ không vì nàng mà không qua lại với Tiểu Tiên Giới.
Trương Chí Thanh cũng im lặng không nói, chỉ trách mình vô năng, sau đó âm thầm thế thốt nhất định phải chuyên cần khổ luyện, không muốn chịu cảm giác bị người ta áp chế nữa.
“Nào, đến đây giết ngươi ta đi, có gan thì ngươi giết chết ta đi.” Hoàng Thiết Thiền cực kỳ đắc ý, không ngừng điên cuồng hét với Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi đã chết.”
“Ngừng.” Hoàng Thiết Thiền tất nhiên không tin mấy lời nói nhảm này, không khỏi trào phúng: “Không dám thì là không dám, sợ thì sợ, lại còn không dám nhận, thật đúng là buồn cười. Ngươi chẳng qua cũng chỉ có bấy nhiêu.”
Bạch Tiêm Tiêm không muốn Hạ Thiên chịu nhục: “Thiên ca ca, để ta đi giết hắn. Chuyện này sẽ không liên quan đến ngươi.”
“Vợ Tiêm Tiêm, không cần đâu.” Hạ Thiên cười nói: “Ta đã nói rồi, hắn ta đã là người chết, không cần thiết phải giết thêm lần nữa.”
Bạch Tiêm Tiêm vẫn không hiểu: “Nhưng bây giờ hắn…”
“Cứ ở đó mả khoác lác đi. Ngươi có phải còn muốn nói, thật ra nắm đấm của ngươi đã đánh ta chết từ trước.” Hoàng Thiết Thiền rất khinh thường hành vi ráng chống đỡ của Hạ Thiên: ‘Bổn công tử sống rất tốt, không hề có chuyện gì… Hả?”
Hoàng Thiết Thiền đang nói, đột nhiên im bặt, cả người giống như con gà con bị người ta bóp cổ.
Đám người Tần Bảo Ngọc không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm Hoàng Thiết Thiền, hiển nhiên hiểu Hạ Thiên nói là có ý gì.
“Ngươi.” Hoàng Thiết Thiền chỉ nói được một chữ, cơ thể giống như mặt đất rạn nứt vì khô hạn, đầu tiên nứt ra một khe nhỏ, rất nhanh khe hở càng lúc càng lớn, mắt thấy cả người như muốn sụp đổ.
Lúc này, một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, một mực bao vây Hoàng Thiết Thiền lại.
“Là cửa Tiểu Tiên Giới mở ra.” Tần Bảo Ngọc nhìn thấy, không khỏi kêu lên sợ hãi.
“Ha ha ha, ta không cần chết, ta không chết được đâu.” Cơ thể của Hoàng Thiết Thiền nhanh chóng khép lại trong kim quang, khiến hắn ta không khỏi cuồng hỉ.
Hạ Thiên lắc đầu, giữa ngón tay hiện ra ngân châm, điểm một điểm vào hư không: “Ta nói ngươi chết rồi thì là ngươi chết rồi. Đừng nói người Tiểu Tiên Giới đến, cho dù là Ngọc Hoàng đại đế đến cũng vô dụng thôi.”
Một chiêu này chính là châm ngoại châm mà Hạ Thiên đã ngộ ra.
“Dừng tay.”
Một âm thanh uy nghiêm từ trên trời truyền xuống.
Đáng tiếc đã muộn rồi, cả người Hoàng Thiết Thiền giống như pháo hoa nổ tung trên đỉnh núi tuyết, rất nhanh tan thành mây khói, cái gì cũng không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận