Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3641: Giết người rồi

“Ha ha, hắn không phải nhân viên.” Lam Y Nhân mỉm cười giới thiệu: “Hắn tên Hạ Thiên, là đại boss của tập đoàn Thần Y. Hắn nói bồi thường bao nhiêu thì là bấy nhiêu, một xu cũng không thiếu của ngươi.”
Gã thanh niên tái nhợt cảm thấy ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên, vẫn có chút không tin tưởng lắm. Bộ dạng như vậy mà lại là ông chủ của tập đoàn Thần Y.
Tuy nhiên, điều này cũng chẳng liên quan gì đến hắn ta.
“Được, vậy các ngươi bồi thường ta một trăm tỷ đi.” Gã thanh niên tái nhợt hừ lạnh một tiếng, có chút giảo hoạt: “Đây chính là các ngươi nói đấy, tốt nhất đừng có rút lời. Hôm nay ta mang người đến, có mấy người là phóng viên tòa soạn, còn có truyền thông nổi tiếng. Ngươi dám trêu đùa ta, ta sẽ khiến cho các ngươi thân bại danh liệt. Giá cổ phiếu công ty các ngươi sẽ rớt xuống ngàn trượng.”
Lam Y Nhân lạnh nhạt nói: “Được thôi, số tiền đó đối với chúng ta mà nói chẳng tính là gì.”
“Vậy thì thẳng thắn đi, mau bồi thường cho ta.” Gã thanh niên tái nhợt lấy cái ghế dựa, đại mã kim đao ngồi xuống: “Các ngươi đừng kéo dài thời gian nữa, mau giải quyết cho ta đi.”
Tiểu Chu còn rót cho hắn ta một tách trà.
Gã thanh niên tái nhợt bưng tách trà lên uống, sau đó mắng to: “Tóm lại, nếu hôm nay các ngươi không cho ta một câu trả lời hài lòng, ta sẽ khiến cho công ty các ngươi mất hết danh dự.”
“Đừng nóng vội.” Lam Y Nhân khẽ cười: “Trước tiên, ta còn cần xác nhận một việc.”
Gã thanh niên tái nhợt khó chịu hỏi: “Ngươi muốn giở trò gì?”
“Giở trò chính là cái tên ngu ngốc ngươi đấy.” Hạ Thiên nói.
“Con mẹ nó, ngươi đang mắng người à?” Gã thanh niên tái nhợt giận tái mặt, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Tổng giám đốc công ty rách nát đó thì có thể mắng chửi người khác? Lão tử không phải nhân viên của ngươi, cho nên ngươi đừng hòng cư xử như thế với ta.”
Lam Y Nhân mỉm cười trấn an Hạ Thiên, bảo hắn đừng gấp, việc này cứ giao cho nàng xử lý.
“Xin hỏi vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?” Lam Y Nhân mỉm cười nhìn gã thanh niên tái nhợt: “Còn nữa, ngươi hãy lấy ra sản phẩm mà ngươi mua của công ty chúng ta ra đây để ta kiểm tra một chút.”
Gã thanh niên tái nhợt khó chịu hừ một tiếng: “Ta không sợ các ngươi trả thù. Ta tên Dịch Đại Sơn, là người bình thường thôi. Hôm trước, vợ của ta mua của công ty các ngươi sản phẩm này…”
Nói xong, hắn ta đặt chai Dưỡng Nhan Đan lên bàn, sau đó móc một cái hóa đơn từ trong túi ra.
“Tất cả đều ở đây, ngươi cho rằng ta làm giả để lừa các ngươi à?” Dịch Đại Sơn khinh thường nói: “Lão tử không thiếu tiền, chỉ là tức không chịu nổi, nhất định phải đến đây đòi một lời giải thích.”
Lam Y Nhân cũng không hỏi tiếp, chỉ nhìn hóa đơn trước mặt, cũng không có vấn đề gì.
Sau đó, nàng cần lấy chai Dưỡng Nhan Đan để xem qua, xác thực không có vấn đề gì.
Lại mở nắp chai ra ngửi, cũng không ngửi thấy mùi gì lạ, nàng tiện tay đưa cho Hạ Thiên: “Ông xã, chàng xác nhận xem đây có phải là sản phẩm của công ty chúng ta không?”
“Không cần ngửi, là giả.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Cái tên ngớ ngẩn kia đến đây chỉ để lừa gạt.”
“Ha ha ha.” Dịch Đại Sơn nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi phá lên cười: “Ta biết các ngươi sẽ không thừa nhận, quả nhiên vẫn là kiểu cách đó. Kế tiếp không phải là đuổi ta đi, nếu không đi, các ngươi sẽ báo cảnh sát?”
Lam Y Nhân đương nhiên tin tưởng Hạ Thiên một trăm phần trăm. Đã như vậy, người trước mắt nhất định có chuẩn bị mà đến.
“Tập đoàn Thần Y quả nhiên lòng dạ hiểm độc, thiếu chút nữa hại chết người thì không nói, bây giờ còn dám cắn ngược lại ta.” Dịch Đại Sơn chậm rãi đứng lên, nói với những người đi cùng với hắn ta: “Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy. Mấy công ty này còn có danh dự gì có thể nói. Các ngươi quay về đưa tin cho ta, vạch trần diện mạo vừa hôi thối vừa buồn nôn của công ty này.”
Người này càng nói càng dõng dạc giống như đang diễn thuyết. Các công ty cùng tầng lầu đều nghe tiếng đến tham gia náo nhiệt, bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
“Dịch tiên sinh, không nói trước chai sản phẩm này của ngươi là thật hay giả.” Lam Y Nhân cắt ngang lời nói của Dịch Đại Sơn.
“Nếu ngươi đã nói chắc như đinh đóng cột, vậy vợ của ngươi đâu? Cho dù không tiện tới, vậy báo cáo tình hình vết thương của nàng ta đâu? Làm sao để chứng minh vết thương của nàng ấy là do Dưỡng Nhan Đan gây ra? Cũng không thể để ngươi ăn không răng trắng, nói cái gì thì là cái đó được.”
“Nếu ngươi không tin tưởng chúng ta, vậy ngươi báo cảnh sát đến điều tra cũng được.”
“Báo cảnh sát?” Dịch Đại Sơn sửng sốt, sau đó cười lạnh: “Công ty các ngươi có tiền có thế, ta chỉ là một bách tính bình dân, chẳng lẽ còn đấu qua lại các ngươi sao? Nói không chừng ta còn bị các ngươi diệt khẩu nữa đấy chứ.”
“Vậy thì kỳ lạ quá.” Gương mặt Lam Y Nhân làm ra vẻ hiếu kỳ: “Ngươi sợ bị công ty chúng ta trả thù nên không dám báo cảnh sát. Vậy tại sao hôm nay ngươi lại có can đảm đến đây gây loạn? Ngươi không sợ sau này chúng ta trả thù ngươi sao?”
Dịch Đại Sơn có chút không nói được, đành phải cậy mạnh: “Ngươi bớt nói sang chuyện khác đi. Tóm lại, công ty các ngươi lòng dạ hiểm độc, bán thuốc giả xem mạng người như cỏ rác. Nữ nhân ngươi nhìn thì xinh đẹp nhưng tâm địa lại độc ác đến như thế, đúng là độc nhất… A!”
“Xem ra đám ngu ngốc các ngươi đến đây để tìm chết.” Hạ Thiên nghe không nổi nữa, một cước đạp bay người này.
Dịch Đại Sơn nằm vạ xuống đất, kêu lên: “Tất cả đến đây mà xem, tập đoàn Thần Y chẳng những bán thuốc giả, mà còn đánh người. Bọn họ muốn giết người… A?”
Nói xong, hắn ta bỗng nhiên mở to mắt, cả người giật giật, tiếp theo há miệng phun ra một ngụm máu đen: “Các ngươi lại hạ độc…”
Người vây xem ngẩn người, sau đó ồn ào hẳn lên: “Giết người rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận