Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4152: Không cần, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ quay về thôi

“Cái gì?”
Kim Hương Nguyệt cả kinh, thân hình thoáng lảo đảo một cái, Tô Bối Bối thuận tay ở bên cạnh đỡ lấy nàng.
“A Hòa, con của ta.”
Kim Hương Nguyệt lấy lại tinh thần, lập tức vọt vào phòng con trai của mình.
Lão quản gia theo sát đằng sau, vừa chạy vừa dặn dò người làm: “Mau đi mời Bạch Y A Tán đến đây.”
Sắc mặt Mario hơi thay đổi, do dự nửa giây rồi đi theo.
“Chúng ta cũng qua bên đó đi.” Tô Bối Bối suy nghĩ một chút, sau đó nói với Hạ Thiên: “Nếu có thể, ngươi ra tay cứu đứa bé giùm.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Không cần, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ quay về thôi.”
Tô Bối Bối không hiểu ý Hạ Thiên nói là gì.
Hạ Thiên cũng không giải thích nhiều.

Kim Hương Nguyệt vội vàng vọt vào phòng con trai của mình. Nơi này được trang trí rất ấm cúng, có nhiều thú bông, nhìn ra được người trang trí rất dụng tâm.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là ánh sáng trong gian phòng không có. Các cửa sổ đều được bịt kín, một chút ánh sáng cũng không được chiếu vào.
Trên chiếc giường gỗ chính giữa gian phòng, một đứa bé nam khoảng năm sáu tuổi đang nằm.
Lúc này, sắc mặt của cậu bé trắng bệch, dường như không có hô hấp.
“A Hòa.” Kim Hương Nguyệt nhào đến, gọi nhũ danh con trai của mình. Đáng tiếc cũng không có tiếng đáp lại. Bi phẫn trong nháy mắt chuyển thành lửa giận: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao lại như vậy?”
Lão quản gia khóc lớn: “Lão nô cũng không biết. Vừa nãy tiểu thiếu gia vẫn còn rất tốt, bỗng nhiên miệng phun máu, sau đó thì không còn tiếng hít thở nữa.”
“Có phải các ngươi không cẩn thận để A Hòa dính ánh nắng đúng không?”
Kim Hương Nguyệt phẫn nộ quát: “Hay là có người vào phòng cho nó ăn thứ gì đó?”
“Tuyệt đối không có.” Lão quản gia lắc đầu liên tục.”
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Mario cũng chạy vào phòng, tiến lên nắm chặt cổ áo lão quản gia: “Các ngươi chăm sóc em trai của ta như thế nào vậy?”
Mặc dù hắn ta cực kỳ khó chịu và chán ghét mẹ kế Kim Hương Nguyệt, nhưng hắn ta lại vô cùng thương yêu đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình. “Tuyệt đối không có.” Lão quản gia lắc đầu liên tục, vội giải thích: “Vừa rồi ta đi điều tra người làm đã từng ra vào thư phòng. Khi đi ngang qua phòng tiểu thiếu gia, ta nghe được bên trong có âm thanh rất kỳ lạ, ta liền mở cửa bước vào, liền nhìn thấy…”
“Ngươi nhìn thấy cái gì, ngươi mau nói đi.” Kim Hương Nguyệt thúc giục.
Ánh mắt lão quản gia vẫn còn hiện lên sự sợ hãi: “Ta nhìn thấy một tên ác quỷ mặt xanh nanh vàng đang ghé vào người tiểu thiếu gia, sau đó rất nhanh biến mất không thấy, tiếp theo ta mới phát hiện tiểu thiếu gia đã chết.”
“Ngươi nói bậy.” Kim Hương Nguyệt đương nhiên không tin mấy lời nói này. Trong lúc nàng đang định há miệng mắng to, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng kêu lên: “Hạ tiên sinh đâu rồi? Mau mời hắn đến đây cứu con trai của ta.”
Hạ Thiên được xưng là đệ nhất thần y trong thiên hạ. Thật ra, trước đó nàng không tin tưởng mấy lời đồn này. Bởi vì y sư còn nổi tiếng hơn cả Hạ Thiên nàng cũng đã tìm, cuối cùng đều chứng minh có tiếng mà không có miếng.
Nhưng bây giờ, hắn lại là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nàng. Hơn nữa người còn đang ở bên cạnh, biết đâu hắn thật sự có thần kỹ thì sao.
“Nhanh đi.” Kim Hương Nguyệt quát lớn với lão quản gia: “Phu nhân, xin ngài nén bi thương.” Mặc dù lão quản gia rất đau lòng nhưng vẫn nhịn không được mà khuyên nhủ: “Tiểu thiếu gia đã không còn hơi thở, cơ thể cũng đã lạnh, trúng tà mà chết. Nếu lan truyền ra ngoài, đối với việc kinh doanh của Chung gia sẽ không tốt. Chúng ta nên chờ lão gia trở về rồi chuẩn bị hậu sự.”
Bốp.
Kim Hương Nguyệt vung tay tát cho lão quản gia một bạt tai: “Ngươi dám rủa con trai ta chết.” “Phu nhân, ta không phải ý này.” Lão quản gia liên tiếp lui về phía sau, khóc lóc: “Trong khoảng thời gian vừa qua, trong dinh thự luôn phát sinh những việc kỳ quái. A Tán nói rằng có quỷ làm loạn. Nếu không liệm tiểu thiếu gia sớm, chẳng may hồn phách của cậu ấy bị dã quỷ bắt đi, phu nhân ngài chẳng phải càng thêm bất an sao?”
Kim Hương Nguyệt hoàn toàn không tin điều này, nhưng người nước Xiêm La gần như người người đều tin Phật, đối với mấy thứ quái lực loạn thần cũng tin không kém.
Lão quản gia khóc thảm: “Đây cũng là vì thể diện của tiểu thiếu gia. Nếu muộn, bị tà đồ câu dẫn hồn phách, tiểu thiếu gia dưới cửu tuyền cũng không được bình yên.”
“Có phải là ngươi hay không?”
Kim Hương Nguyệt bỗng quay đầu trừng mắt nhìn Mario: “Vừa nãy Hạ tiên sinh nói ngươi mới giết người nửa tiếng trước, có phải ngươi giết A Hòa hay không?”
“Ngươi có thể sỉ nhục nhân phẩm của ta, nhưng không được sỉ nhục nhân tính của ta.”
Mario cũng gấp lên, giận dữ hét: “Nó nói thế nào cũng là em trai của ta, ta cũng không phải ác ma phát rồ, tại sao có thể ra tay độc ác với em trai mình được chứ?”
“Phu nhân, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.” Lão quản gia lại lên tiếng khuyên nhủ: “Bạch Y A Tán sắp đến rồi, chúng ta nên chuẩn bị nghênh đón, tránh cho vong hồn tiểu thiếu gia bị ác quỷ quấy nhiễu.”
Kim Hương Nguyệt bởi vì cái chết của con trai, trong lòng nhất thời đại loạn. Trong lúc nàng đang định thuận theo lời nói của lão quản gia, nàng bỗng nhiên cắn răng, ôm thi thể con trai của mình quay người bước ra khỏi phòng.
Lão quản gia sửng sốt, rất nhanh lấy lại tinh thần, tiến lên kéo lại: “Phu nhân, ngài muốn làm gì?”
“Biến đi.” Kim Hương Nguyệt một cước đá văng lão quản gia, sau đó vọt đến thư phòng, quỳ rạp trước mặt Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ta biết ngươi là thần y. Xin ngươi hãy ra tay cứu con của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận