Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3933: Ta hoàn toàn không có hứng thú với chức Minh chủ

“Ngươi đừng nhìn ta như thế.”
Trương Lăng Linh thản nhiên nói: “Bây giờ phái Tuyết Sơn biến thành bộ dạng như vậy, là do năng lực của bà ta không tốt. Cho dù ta không đứng xem, cũng sẽ không dẫn đến kết cục tốt hơn.”
Băng Ngữ Hạ im lặng không nói.
“Được rồi, chuyện của phái Tuyết Sơn rất phức tạp, cũng không phải một lát là có thể nói rõ được.”
Ninh Nhụy Nhụy đứng giữa giảng hòa, sau đó chỉ vào đống đất bừa bộn nói: “Cũng may sự việc đã qua, bây giờ là lúc nghĩ cách thu thập tàn cuộc.”
Trương Lăng Linh nói với Hạ Thiên: “Ta đến Giang Hải chờ ngươi. Chuyện nơi này, ta không nhúng tay vào.”
Ninh Nhụy Nhụy kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn đi sao?”
“Ngươi không nhận khối tinh thạch này, vậy thì ta mang đi.”
Trương Lăng Linh nhìn Hạ Thiên, sau đó mở bàn tay trắng nõn ra, bên trên là khối tinh thạch màu đỏ.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi cứ tự nhiên. Vật kia chẳng có tác dụng gì với ta, ta khuyên ngươi tốt nhất cũng đừng nên dùng.”
“Không cần nói những thứ khác, nhưng lai lịch của vật này, còn có người kia là ai, ta vẫn muốn biết cho rõ ràng.”
Trương Lăng Linh có chút khinh thường nhìn Hạ Thiên: “Ta không giống một số người. Cho dù ta không phải người, nhưng dù sao ta cũng được sinh ra ở trái đất, cũng không thể giống một số người coi thường sinh tử của nó.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Ngươi bớt âm dương quái khí ở đây đi. Ngươi đừng tưởng rằng ta không đánh ngươi.”
“Hừ.”
Thân hình Trương Lăng Linh nhanh chóng tiêu tán không còn, chỉ để lại tiếng hừ nhẹ không rõ ý vị.
“Hai người các ngươi… không thể nào?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy tình huống đó, cảm thấy cuộc nói chuyện của hai người có cái gì đó rất không thích hợp.
“Tiểu muội chân dài, nàng không cần suy nghĩ nhiều.”
Hạ Thiên đương nhiên biết Ninh Nhụy Nhụy đang suy nghĩ chuyện gì, liền tức giận nói: “Phẩm vị của ta không kém như vậy đâu, càng không có nặng như vậy.”
“Ai biết được.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt: “Ngươi là đại sắc lang mọi người đều biết.”
Hạ Thiên khó chịu đánh Ninh Nhụy Nhụy một cái: “Hoài nghi bạn trai của mình, nàng nhất định phải bị trừng phạt.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Ninh Nhụy Nhụy vừa sợ vừa thẹn, hung hăng nói với Hạ Thiên: “Ngươi đánh ta trước mặt người khác, ngươi có tin ta trở mặt với ngươi không?”
Băng Ngữ Hạ cười nói: “Các ngươi không cần để ý đến ta.”
Lúc này, Ninh Vọng Hải bước đến: “Nhụy Nhụy, Hạ Thiên, các ngươi không sao chứ?”
“Gia gia, chúng ta không có việc gì.”
Ninh Nhụy Nhụy đẩy Hạ Thiên qua một bên, lo lắng hỏi: “Gia gia cảm thấy như thế nào?”
Ninh Vọng Hải mỉm cười: “Ha ha, ta không sao. Lần này giải được mối thù nhiều năm qua, tâm trạng lại càng thoải mái không ít.”
“Vậy là tốt rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Nếu ông có chỗ nào không thoải mái, ông nhất định phải nói ra. Hạ Thiên đang ở đây, hắn có thể chữa cho ông.”
Hạ Thiên cười nói: “Nàng nói không sai. Nhưng sức khỏe của Ninh gia gia xác thực tốt hơn trước kia, hẳn là đã mở ra linh khiếu khi chiến đấu, tiến vào trạng thái Luyện Khí Kỳ.”
“Thế gia gia cũng là tu tiên giả rồi?” Ninh Nhụy Nhụy có chút ngoài ý muốn.
Hạ Thiên lắc đầu: “Bây giờ ông ấy muốn tu tiên cũng quá muộn rồi. Nhưng sau khi khai khiếu, có thể luyện khí dưỡng sinh, sống thêm mấy chục năm cũng không thành vấn đề.”
“Ha ha, sống lâu như thế cũng không có ý nghĩa gì.”
Ninh Vọng Hải đã sớm coi thường sống chết: “Chúng ta ra ngoài đi, Bạch sư đệ cũng đã ổn định lại tình huống bên ngoài. Đám người liên minh Cửu Sơn còn cần các ngươi xử lý.”
Hạ Thiên hỏi Ninh Nhụy Nhụy: “Không phải ta đã nói giao cho nàng xử lý sao? Chẳng lẽ nàng còn chưa giết bọn họ?”
“Vì sao phải giết chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Đa số đều bị Nhạc Vô Nhai và đạo nhân áo bào vàng uy hiếp, bọn họ cũng không muốn làm chuyện này.”
Băng Ngữ Hạ xen vào: “Cũng có một số không phải bị ép buộc.”
“Những người đó đã bị xử lý.” Ninh Nhụy Nhụy lập tức trả lời.
Băng Ngữ Hạ cũng không lắm mồm nữa.
Rất nhanh, mọi người ra ngoài, đến quảng trường trước chính điện phái Tuyết Sơn.
Bên trái quảng trường là một đống thi thể, bên phải là Bạch Vạn Bang và một đám người trong liên minh Cửu Sơn.
“Chúng môn phái liên minh Cửu Sơn khấu kiến Minh chủ tân nhiệm, Hạ Thiên.”
Bạch Vạn Bang thấy Hạ Thiên bước đến, lập tức quỳ xuống, cao giọng hô.
“Khấu kiến Hạ Thiên Hạ minh chủ.”
Những người khác trong liên minh Cửu Sơn cũng không do dự, theo Bạch Vạn Bang quỳ xuống, hô khẩu hiệu.
Hạ Thiên quay sang nhìn Ninh Nhụy Nhụy, khó chịu nói: “Nàng đang tổ chức minh đường gì thế?”
“Chuyện này chẳng liên quan đến ta.”
Ninh Nhụy Nhụy giang hai tay, tỏ vẻ chuyện chẳng liên quan đến nàng: “Là tự bọn họ lựa chọn.”
“Ta hoàn toàn chẳng hứng thú với chức Minh chủ gì cả.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Càng không có hứng thú thu đám người ngu ngốc các ngươi làm tiểu đệ. Tất cả cút đi.”
Đám người trong liên minh Cửu Sơn nhìn nhau. Đây là biện pháp tự cứu mà bọn họ đã thương lượng được.
Dù sao, bọn họ cũng bị bức hiếp, cũng không muốn là địch với Hạ Thiên, nhất là sau khi chủ mưu bị tru sát sạch sẽ.
Nếu Hạ Thiên không nhận bọn họ, trong lòng bọn họ không cách nào bình an.
“Vâng, cẩn tuân hiệu lệnh Minh chủ.”
Bạch Vạn Bang muốn có được một vị trí trong đám người, con ngươi đảo một vòng, lập tức nghĩ đến một biện pháp hóa giải: “Minh chủ đã hạ dụ lệnh thứ nhất, bảo các ngươi về nhà. Các ngươi còn không tạ ơn Minh chủ.”
“A, đa tạ Minh chủ.”
Đám người trong liên minh Cửu Sơn lấy lại tinh thần, vội dập đầu bái tạ, sau đó vội vàng chạy đi, sợ Hạ Thiên đổi ý lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận