Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2525: Ảo cảnh

Thanh Phong Sơn.
Gió núi gào thét, sương mù dày đặc.
Một con đường nhỏ lầy lội kéo dài từ sườn núi tới sườn núi.
Cách đỉnh núi không đến năm trăm mét, một nữ nhân mập mạp bị bắn ngã xuống, máu tươi chảy ào ào, dần dần không còn hơi thở.
Dương San bị biến cố ập đến nhảy dựng lên, tập trong tinh thần nhìn xung quanh, kéo tay áo Hạ Thiên: “Chồng ơi.”
“Không cần Hạ Thiên.” Hạ Thiên ôm Dương San, vỗ vỗ đầu nàng: “Có ta ở đây rồi, không ai có thể tổn thương nàng.”
Dương San ở trong lòng Hạ Thiên cảm nhận được an toàn, sau đó nói: “Bây giờ làm sao đây? Có sát thủ đang ẩn nấp hả?”
“Không có.” Hạ Thiên lắc đầu, ôm Dương San vượt qua cỗ thi thể của nữ nhân kia, tiếp tục đi lên đỉnh núi: “Nơi này không có tay bắn tỉa, thậm chí gần đây ngay cả một cái súng cũng không có.”
Dương San không hiểu: “Sao có thể, không phải Lưu Yến bị bắn chết sao?”
“Phải.”
Hạ Thiên gật đầu, lại giải thích cho Dương San: “Nữ nhân đó quả thật bị bắn chết, nhưng không đại biểu cho gần đây có tay bắn tỉa, hoặc là có súng.”
Dương San càng nghe càng hồ đồ, hoàn toàn không hiểu Hạ Thiên đang nói gì.
Hạ Thiên nghiêng đầu nhìn về một hướng, thản nhiên nói: “Không hiểu cũng không sao, chờ lên núi nàng sẽ biết.”
“Hai người các ngươi là ai, sao lại ở đây.”
Đúng lúc này, trong rừng cây bên đường đột nhiên có ba người xông ra hét lên với Hạ Thiên và Dương San.
Dương San nhìn ba người này lưng đeo túi mũi tên, trong tay cầm cung tự chế bằng sừng trâu, vì thế đoán bọn họ chắc là thợ săn gần đây, lại từ tuổi tác đoán ra có thể bọn họ là ba bố con.
“Bố, nơi này có người chết!”
Trong đó có một nam tử trẻ tuổi cao chưa tới một mét kêu lên.
Hai người khác lúc này mới nhìn thấy nữ nhân mập mạp ngã trên đường, kiểu tra sơ lược mới kinh ngạc nói: “Là, là bị bắn chết, trên tay bọn họ có súng!”
Ba người hoang mang không khỏi lùi vài nước, cung tự chế trong tay cũng lên kéo căng.
“Hai người các ngươi rốt cuộc là ai, lên núi làm gì.” Trong đó ông lão có vết sẹo trên mặt quát hỏi Hạ Thiên và Dương San.
Dương San lập tức giải thích: “Ta là hướng dẫn viên du lịch của công ty du lịch Thanh Phong, tên Dương San.”
“Nữ nhân này không phải chúng ta giết, chúng ta đến đây là vì để tìm hai du khách mất tích.”
Ông lão có vết sẹo trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi, hắn lạnh giọng nói: “Lời nói không đầy đủ, chắc chắn có vấn đề, trực tiếp bắt rồi nói.”
Hai người con trai của hắn lập tức rút dây thừng ở eo, đi về phía Hạ Thiên.
“Chồng, làm sao đây?” Dương San có chút không biết phải làm sao.
“Vợ Tiểu Dương, nàng không cần để lý bọn họ.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ba người họ đều không tồn tại, nàng đang phí lời với họ đấy.”
Dương San không khỏi ngơ ngác, trước hết nghi ngờ nhìn Hạ Thiên, lại nhìn ba thợ săn đột nhiên xuất hiện, không ngờ được ba người này không tồn tại.
“Ngươi nói vớ vẩn gì đấy, ngứa da à!” Thanh niên thấp bé nghe Hạ Thiên nói vậy, tâm trạng cực kỳ không vui, giơ tay muốn đánh Hạ Thiên, kết quả lại đánh vào hư không, nháy mắt trở nên ngơ ngác.
Nam tử khác tuổi không lớn kinh ngạc hô lên: “Chuyện gì thế này?”
“Viu!” Ông lão kia vô thức buông lỏng tay cầm cung, mũi tên tự chế liền bắn về phía Dương San.
Cùng lúc đó, đầu mũi tên xuyên qua cơ thể Dương San, rơi vào mặt đất sau lưng nàng.
“Chuyện…” Dương San vốn muốn tránh ra, bây giờ lại đứng im, chỉ nhìn về phía Hạ Thiên, hy vọng có được đáp án từ hắn.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, giải thích với Dương San: “Biết Hải Thị Thục Lâu không?”
“Biết.” Dương San gật đầu, tiếp đó ánh mắt sáng lên, mơ hồ hiểu ra gì đó: “Chồng, chàng nói ba người này là… Không đúng, nếu như bọn họ là hình chiếu, vậy sao có thể nhìn thấy chúng ta, còn có thể giao tiếp với chúng ta.”
“Ai nói bọn họ giao tiếp với chúng ta.” Hạ Thiên bĩu môi, tùy tiện nói: “Bọn họ vẫn luôn biểu diễn theo kịch bản mà thôi, có điều trường hợp hiện tại trùng với kịch bản của bọn họ.”
Dương San vẫn có chút không dám tin.
“Nàng xem chuyện tiếp đó là biết.” Hạ Thiên cũng không giải thích nhiều, chỉ cười hì hì nói một câu.
Quả nhiên biểu hiện tiếp theo của ba người thợ săn có chút không hợp với tình huống bây giờ, đầu tiên là ông lão mặt sẹo trúng đạn ngã xuống, tiếp theo hai người con của họ bị dọa cho chạy trối chết.
“Ơ…” Dương San thật sự không biết phải nói gì, bỗng dưng nghĩ đến một phát súng vào mụ mập kia, nàng hỏi Hạ Thiên: “Lẽ nào Lưu Yến cũng gặp chuyện này, nhưng cũng không đúng, nếu như là ảo ảnh thì sao nàng lại chết?”
Hạ Thiên không giải thích, chỉ dẫn theo Dương San chậm rãi đi lên đỉnh núi.
Đỉnh núi ở đây rõ ràng không phải là của Thanh Phong Sơn, bởi vì không nhìn thấy nhà gỗ mà Nguyệt Thanh Nhã từng ở, cũng không có phong cảnh mỹ lệ, nhìn xung quanh đều là sương mù dày đặc, cùng với một khe nứt đen ngòm cao bằng người, rộng nửa mét ở cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận