Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4092: Xưa nay không làm giả thiết không có ý nghĩa

“Dừng lại.”
Khi cung chủ Thiên Cung còn cách Võ La Thần Quân bảy bước, hắn bỗng nhiên quay người, điểm ra một luồng kiếp cương, biến thành một vòng sáng màu vàng cố định nàng ngay tại chỗ.
“Ngươi.”
Cung chủ Thiên Cung không nghĩ đến còn chưa bắt đầu, nàng đã bị đối phương phát hiện, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Muốn đồng quy vu tận với ta?”
Võ La Thần Quân hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi cho rằng bổn quân là ai, sẽ không đề phòng để các ngươi chó cùng rứt giậu?”
Cung chủ Thiên Cung thấy mưu kế của mình bị nhìn thấu, tất biết mình không còn thủ đoạn phản chế, nhưng vẫn mắng như cũ: “Ngươi mới là chó.”
“Đúng là ngây thơ. Đường đường là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ lại đi đấu võ miệng.”
Con ngươi Võ La Thần Quân sáng lên sự khinh bỉ không hề che giấu: “Nói thế nào ngươi cũng có mấy phần thần vận của Phù Diêu Tiên Tử. Gần vạn năm qua, thực lực của ngươi không hề tiến thêm. Ngươi đúng là làm mất mặt tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ.”
“Khoác lác.”
Cung chủ Thiên Cung cười lạnh đáp lại: “Nếu ngươi bị biếm đến cái nơi bỏ đi này, có thể sống được một vạn năm hay không còn là một ẩn số.”
“Bổn quân xưa nay không làm mấy loại giả thiết không có ý nghĩa này.” Võ La Thần Quân ngạo nghễ nói.
Cung chủ Thiên Cung lên tiếng: “Ta không thể không có lòng tốt khuyên ngươi một câu, tốt nhất ngươi nên thu tay lại. Nếu ngươi hủy tiên quan, chỉ sợ ngươi sẽ gây nên hậu quả không cách nào gánh được.”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?”
Võ La Thần Quân cười nhạo, nhưng chưởng kình trong tay không hề có chút do dự.
“Ngươi đừng nên bức người quá đáng. Ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi.” Cung chủ Thiên Cung bình tĩnh nói: “Ngươi bức bách Phù Diêu Tiên Tử như vậy, chẳng lẽ nàng không muốn đồng quy vu tận với ngươi sao?”
Lời này ngược lại khiến cho Võ La Thần Quân không khỏi ngẩn người.
Năm đó, tu vi của Phù Diêu Tiên Tử cao hơn hắn ta, đại khái cũng không khác gì hắn ta bây giờ. Cho dù bế quan, tu vi có giảm xuống nhưng cũng không thể khinh thường.
Hư giả Độ Kiếp Kỳ như cung chủ Thiên Cung, hắn ta có thể không để trong mắt, nhưng Phù Diêu Tiên Tử đúng là không thể coi thường.
“Cho dù nàng ta tự bạo cũng không đả thương được bổn quân mảy may.”
Võ La Thần Quân do dự một chút nhưng ngoài miệng lại không hề có chút khiếp ý: “Bổn quân có độn hành chi pháp phá giới, trong chớp mắt có thể ra ngoài vạn dặm.”
Cung chủ Thiên Cung nghe xong, không khỏi cười nhạo: “Ngươi rõ ràng đang e sợ, lại còn giả bộ cái gì?”
“Bổn quân không e sợ bất cứ kẻ nào.” Võ La Thần Quân rất nhanh điều chỉnh tâm trạng: “Cho dù Phù Diêu Tiên Tử của vạn năm trước, ta cũng không sợ, sao lại có chuyện sợ một cái xác chết của nàng ta bây giờ?”
Cung chủ Thiên Cung lạnh lùng nói: “Vậy tại sao ngươi không hỗ trợ thức tỉnh nàng, sau đó đường đường chính chính đánh với nàng một trận?”
Võ La Thần Quân nhìn cung chủ Thiên Cung, thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng bổn quân ngu xuẩn giống như ngươi sao?”
“Điều này chẳng liên quan gì đến ngốc hay không, mà là có dám hay không?”
Cung chủ Thiên Cung khinh thường nói: “Ngươi không phải luôn cảm thấy tu vi của nàng không bằng ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không dám thức tỉnh nàng là vì sợ bị nàng ấy đánh bại?”
“Đúng là không biết mùi vị.”
Sắc mặt Võ La Thần Quân âm trầm, nhưng rất nhanh đã cười: “Bổn quân cần chi so đo với ngươi, chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ là có thể quay về liên minh tu tiên. Đương nhiên, trước khi rời đi, bổn quân sẽ đưa các ngươi về thế giới cực lạc.”
“Sợ chết thì có.” Cung chủ Thiên Cung cười lạnh.
Võ La Thần Quân hoàn toàn không để ý đến, mỉm cười vỗ tay: “Thật ra bổn quân còn phải cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta không nhất thiết phải bức Phù Diêu Tiên Tử đến tuyệt cảnh. Muốn giết nàng ta cũng không cần ta phải ra tay.”
Cung chủ Thiên Cung nghe xong, lập tức đoán được người này muốn làm gì, không khỏi có chút kinh ngạc: “Ngươi…” “Ha ha, giết nàng ấy, mặc dù ta sẽ được đám lão già kia khen ngợi nhưng cũng sẽ khiến cho tàn nghiệt của Phù Diêu Tiên Tử ghi hận.” Võ La Thần Quân cười khẽ: “Huống chi, năm đó Phù Diêu Tiên Tử cũng có không ít bạn bè, bây giờ bọn họ vẫn còn sống trong liên minh, ta cần chi phải làm chuyện mất mặt đó chứ.”
Hắn ta nói tiếp: “Cho nên, giết nàng ta để làm gì? Nàng ta nằm trong quan tài giả chết, vậy thì ta mang cả người lẫn quan tài về liên minh tu tiên giao cho đám lão đầu tử kia giải quyết, để bọn họ xử lý chẳng phải tốt hơn sao?”
Cung chủ Thiên Cung biến sắc: “Ngươi sẽ không được như ý đâu. Đừng quên, Hạ Thiên cũng đang ở trong quan tài, hắn chẳng mấy chốc sẽ thức tỉnh Phù Diêu Tiên Tử. Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi còn chưa về được liên minh tu tiên thì đã phải chết rồi.”
“Ha ha, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.”
Võ La Thần Quân cao hứng gật đầu, lập tức điểm ra mấy chục đạo kiếp cương hóa thành vòng sáng màu vàng, buộc huyền tinh tiên quan thật chặt: “Ngươi không nói ta còn tưởng ngươi giả vờ ngớ ngẩn nữa chứ.”
Gia cố xong, hắn ta quay lại cười lạnh: “Lần này, cho dù Phù Diêu Tiên Tử tỉnh lại cũng không phá nổi giam cầm kiếp cương của bổn quân.”
“Ngươi.” Cung chủ Thiên Cung tức đến mức muốn thổ huyết.
“Được rồi, ta nói với ngươi bấy nhiêu thôi, bổn quân đã cảm thấy nhàm chán rồi.”
Nói xong, Võ La Thần Quân khoát tay một cái điểm vào hư không, chỉ thấy giữa không trung lập tức nứt ra một khe nứt thời không.
Nơi mà vết nứt này được kết nối hóa ra là mặt trăng.
Nhóm người Triệu Vũ Cơ nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang dừng bên trên mặt trăng.
Không, phải nói là long xa.
Bởi vì con cự thú ba đầu kéo xe có tám chín phần tương đồng với giao long trong truyền thuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận