Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2548: Nhất định là diễn

"Vị này chính là đại sư phong thủy nổi danh trong nước, tên là Chu Huyền Kính." Người được nhắc đến là một nam tử trung niên có bề ngoài xấu xí, đội mũ dạ, nhưng hắn ăn bận khá gọn gàng, khí chất ôn nhã, trông có vẻ cũng ra dáng lắm.
Nam tử mũ dạ chỉ nhàn nhạt về phía Y Tiểu Âm rồi cười cợt, xem như chào hỏi.
"Vị này chính là Bàng giáo sư, giáo sư khoa địa chất của đại học Giang Hải, trên lĩnh vực địa chất, chính là chuyên gia có tiếng trên toàn thế giới." Lúc này, Thịnh Kỳ Dương chỉ vào Y Tiểu m, giới thiệu qua loa cho những người khác, nói.
"Được rồi, đừng nói mấy lời khách sáo này, trực tiếp vào thẳng chủ đề chính đi." Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói.
Mấy người khác cũng không khỏi nhìn Y Tiểu Âm thêm vài lần, Thịnh Kỳ Dương cười ha hả: "Bàng giáo sư quả nhiên vẫn thẳng thắn như xưa, cũng được, dù sao tất cả mọi người không có ai là người ngoài cả, thế thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề thôi, chắc mọi người không có ý kiến gì, đúng chứ?"
"Chờ đã, ta có ý kiến!" Lúc này, ngoài cửa có một đội ngũ chợt xông vào, cầm đầu là người thanh niên trong tay cầm một cây súng hỏa mai, sắc mặt phách lối nhìn Thịnh Kỳ Dương và những người khác, "Bản thiếu gia còn chưa tới, các ngươi lại dám bắt đầu ư?"
"Người này là ai thế?" Triệu Thanh Thanh theo bản năng hỏi một câu.
Nam tử mũ dạ kia nở nụ cười, nói: "Người thanh niên này là đứa con một của môn chủ Thánh Thủ Môn đời trước, tên là Trác Viễn Phàm. Xem ra chúng ta cũng bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền lực của Thánh Thủ Môn."
Thịnh Kỳ Dương nhìn người tới, không khỏi nhíu mày, nói: "Tiểu Trác, ngươi đang làm gì vậy, mau ra ngoài, ở đây không có chuyện của ngươi!"
"Ngươi nói không có chuyện của ta, là không có chuyện của ta à?" Người thanh niên kia trực tiếp khạc đờm, mở miệng mắng: "Thánh Thủ Môn là môn phái do Trác gia bọn ta sáng lập, họ Thịnh nhà ngươi chiếm lấy không buông thì đã đành, bây giờ ngay cả công việc trong môn phái còn không cho ta tham gia nữa ư?"
"Đừng hồ đồ, mau ra ngoài." Thịnh Kỳ Dương đè nén lửa giận trong lòng, "Ngươi có bất mãn gì, thì có thể nói chuyện riêng với ta, đừng có ở đây làm mất mặt môn phái!"
Người thanh niên cười nhạo một tiếng, cầm súng hỏa mai chỉa vào bốn phía: "Ngươi còn làm bộ làm tịch chi nữa, người trong môn phái sớm bị ngươi vứt bỏ hết. Trước đây Thánh Thủ Môn chúng ta, chính là một tông môn ẩn danh, trong toàn bộ giới tu tiên đều có danh tiếng, hiện tại vậy mà xuống dốc đến mức phải hợp tác với một đám trộm bảo hạ lưu này, đây mới là chuyện mất mặt nhất."
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nói chung hiện giờ, đi ra ngoài cho ta!" Thịnh Kỳ Dương không kiềm chế được lửa giận, quát với vệ sĩ đang tiến vào: "Trác thiếu gia phát bệnh rồi, các ngươi còn không mau dìu hắn trở về nghỉ ngơi."
"Ai dám động đến ta!" Người thanh niên chỉa súng vào người Thịnh Kỳ Dương: "Ai tới gần, ta sẽ bắn chết hắn, thật cho rằng súng hỏa mai không giết người được à?"
Lần này, Thịnh Kỳ Dương cũng hơi luống cuống tay chân, liền vội vàng biết sợ: "Tiểu Trác, có chuyện gì cứ từ từ nói, ngươi bỏ súng xuống trước đã, nếu như bóp cò, vậy thì hối hận cũng không kịp."
"Bóp cò thì coi như ngươi xui xẻo!" Người thanh niên cắn răng, đặt miệng súng lên cái trán Thịnh Kỳ Dương, "Ngày hôm nay, với tư cách là thiếu môn chủ chính thống, bản thiếu gia nhất định phải tham gia cuộc họp của các ngươi, ngươi đồng ý không?"
Thịnh Kỳ Dương giơ hai tay lên: “Dễ nói, dễ nói, ngươi bỏ súng xuống, mọi thứ đều dễ nói, ban đầu ta còn muốn đi gọi ngươi tới cơ mà."
"Dời cái ghế cho ta, để ở bên cạnh Thịnh chưởng môn." Người thanh niên quát mắng với vệ sĩ ở bên cạnh: "Ngày hôm nay ta phải ở đây nghe xem các ngươi họp như thế nào."
Thịnh Kỳ Dương liền vội vàng quát mắng: "Mau làm đi!"
Vương Siêu Phàm lập tức dời ghế, để ở phía sau người thanh niên đó, nhẹ giọng nói: "Trác sư đệ, ngươi tuyệt đối đừng kích động, bất kính với môn chủ chính là trọng tội. Coi như sau này chưởng môn không trách ngươi, nhưng hành động này đã là phạm pháp rồi, ngươi nên cân nhắc..."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Người thanh niên quát một tiếng, mắng: "Chưa tới lượt tên oắt con vô dụng nhà ngươi lên tiếng, cút sang một bên."
Mấy người đang ngồi đều lẳng lặng nhìn màn kịch hay này, thần tình trên mặt đều là mỗi người một vẻ.
"Các ngươi nói xem, đây là chuyện mà bọn hắn đã dàn xếp trước, hay là thật?" Triệu Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi Hạ Thiên và Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm không hề trả lời, chỉ là bình tĩnh uống trà.
"Nhất định là diễn." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Chẳng qua là tên đần này diễn xuất quá kém."
Giọng nói của Hạ Thiên không nhỏ, và căn bản không hề có ý định che giấu, người thanh niên kia đương nhiên là nghe thấy rõ, lúc này bèn nổi giận, quát mắng: "Tiểu tử, mẹ nó, ngươi nói gì!"
"Ta nói gì, chẳng phải ngươi nghe rồi đấy sao." Hạ Thiên bĩu môi, "Giờ còn giả vờ điếc để làm gì?"
"Tiên sư nó, ngươi muốn chết rồi đúng không!" Tâm tình của người thanh niên đó vô cùng bất ổn, nghe Hạ Thiên nói, lập tức cho rằng đó là lời khiêu khích, liền ngắm nòng súng vào người Hạ Thiên, "Có tin bản thiếu gia bắn chết ngươi hay không?"
"Không tin." Hạ Thiên vô cùng bình tĩnh trả lời.
Người thanh niên kia cũng không nghĩ rằng Hạ Thiên lại còn hung hăng càn quấy hơn cả hắn, nhất thời bị kích thích, lập tức bóp cò: "Má nó, ngươi muốn chết!"
"Đùng!"
Tiếng súng vang lên, trong nháy mắt có người nằm xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận